Chương 29

Hạ Lâu nghe hiểu mơ hồ ý nói bóng gió của Lục Ngôn Lễ, tâm tình phức tạp.

Nói ra thì chuyện này giống như bọn họ tự làm tự chịu, nếu như Lục Ngôn Lễ không cảm giác được sát ý của bọn họ sẽ không động thủ sao?

Nhưng ít nhất Hạ Lâu và chị em họ Lê an an ổn ổn sống đến bây giờ đã nói lên Lục Ngôn Lễ tạm thời không muốn gϊếŧ bọn họ, hoặc là, bởi vì bọn họ vẫn còn giá trị lợi dụng trong mắt Lục Ngôn Lễ.

Con mồi và thợ săn, thân phận đảo ngược, tâm tình Hạ Lâu phức tạp.

Vài tia điên cuồng trong mắt Lục Ngôn Lễ mới vừa lộ ra hoàn toàn thu lại, hắn nhàn nhạt liếc nhìn ba người một cái, quay đầu hỏi Lâm đại sư: “Ngươi nhìn ra ngọn nguồn ở đâu không?”

Lâm đại sư không nói, không có ý bộc phát ân oán cá nhân ở trước mắt, sau khi nghe Lục Ngôn Lễ hỏi, cậu ta chỉ chậm rãi giơ tay, chuông đồng vàng trong lòng bàn tay lắc một cái.

“Leng keng...”

Lại là tiếng chuông như có như không kéo dài hư ảo, một trong hai cỗ cương thi lập tức chuyển hướng, thân thể cứng ngắc, nhảy lên đáp xuống, lá bùa vàng dán trên trán bị gió lạnh thổi ra âm thanh vi vu khiến người ta lo lắng một giây kế tiếp lá bùa sẽ bị thổi đi mất.

Lo lắng dư thừa, nó vững vàng tiến về phía trước căn phòng 405 đang mở toang.

Cùng lúc đó, ông cụ non Lâm đại sư chậm rãi nhắm mắt lại, mượn ánh mắt của nó nhìn lướt qua cảnh vật trong phòng.

“Nó đã không còn ở đây.”

Trong phòng, ngoại trừ vết máu, trống rỗng một mảnh.

Hạ Lâu truy hỏi: “Vậy sao tòa nhà này lại có thêm một tầng?”

Thiếu niên vẫn nhắm mắt như cũ, ngồi xổm xuống, lòng bàn tay dán lên mặt đất, cảm nhận kỹ càng.

Một giây sau, tay cậu ta chợt rút trở về như bị bỏng, khuôn mặt vẫn luôn luôn dửng dưng chợt dao động một chút.

“Nơi này là...” Trong giọng cậu ta mang theo vẻ khϊếp sợ khó nén.

Trung tâm thành phố, thủy cung Lan Chi Ngọc.

Ngày thường nhân viên làm việc vốn không nhiều, hôm nay lại càng vắng vẻ. Một bóng người cao lớn chậm rãi đi vào cổng lớn, anh ta đứng ngay trước bức tường thủy tinh màu xanh đậm thật lớn, đưa tay kéo mũ trùm đầu cùng khẩu trang xuống.

Rõ ràng là Quan Vân Long ở phòng 405.

Động tác của hắn ta không ngừng, sau khi tháo mũ và kéo phéc-mơ-tuya, hắn ta cởi khoác ra cởi, sau đó đến áo cộc tay, quần dài, qυầи ɭóŧ. Rất nhanh, cả người hắn ta trần như nhộng.

Cùng lúc đó, bên bức trong tường, mặt nước yên tĩnh đột nhiên dao động kịch liệt.

Không biết là con nào bắt đầu trước, chắc là một con cá nhỏ trong đó. Đột nhiên nó dùng hết toàn lực bơi về phía trước, tốc độ cực nhanh xông thẳng ra ngoài, một đầu hung hăng đυ.ng vào vách thủy tinh trong suốt, sức lực to lớn, khó mà tin được nó chỉ là một con cá nhỏ kích thước bằng ngón tay.

Nó liều chết đυ.ng một cái, bất quá trên tường thủy tinh để lại một chút vết máu cùng chất gì đó màu trắng, sóng nước dập dờn, chút dấu vết đó rất nhanh chóng biến mất không thấy.

Thi thể chậm rãi nổi lên, bị mấy con cá tranh giành nuốt vào bụng, sau đó, những con cá kia bơi về phía xa, đợi khoảng cách không sai biệt lắm, cùng nhau xông thẳng về phía tường thủy tinh, “đùng” một tiếng, đυ.ng vào mặt tường.

Một con, hai con, ba con... vô số con... tất cả cá đồng loạt đi chết như nổi điên, từng cỗ thi thể mới mẻ bị tranh đoạt, nuốt chửng, đám cá vốn luôn ngoan ngoãn giờ đây va chạm lẫn nhau, cắn xé lẫn nhau, mặt nước sạch sẽ từng chút từng chút bị máu quấy đυ.c, vô số thi thể cá lớn nhỏ trôi nổi lên, xa xa lại có cá mới chạy tới. Đến khi người đàn ông trần trụi đứng trước bức tường thủy tinh, bên trong đã trở thành một hồ máu.

Động tác của người đàn ông không dừng lại, vươn hai tay vòng ra sau lưng, cẩn thận sờ soạng. Phía dưới gáy nhô lên một khối xương nhỏ, tay trái tay phải dùng sức đâm xuống. “Phù” một tiếng, mở ra một hàng tám cái lỗ, máu tươi bắn tung tóe, dọc theo khuỷu tay ồ ồ chảy xuống, bắn ở trên mặt đất.

Hắn ta lẳng lặng đứng tại chỗ, theo máu tươi chảy ra, cả người hắn tựa như khí cầu được xả khí, làn da nhanh chóng khô quắt đi, đến cuối cùng bóng dáng đứng trước tường thủy tinh không khác gì cái xác khô, xương cốt nhô lên, chỉ còn một tầng da mỏng bao phủ trên đó.

Nhưng bụng của xác khô phồng lên từng chút một.

“Hiện tại, ngọn nguồn đã không còn ở đây, đã dời về...” Lâm đại sư dáng vẻ thiếu niên nhắm mắt cảm nhận, “Đã dời về thủy cung ở trung tâm thành phố.”

“Chúng ta phải đến đó một chuyến!”

Cậu ta mở to mắt tiến vào phòng kiểm tra, cương thi đã trở về vị trí cũ từ bao giờ, lẳng lặng đứng ở phía sau cậu ta, hai tay cứng ngắc giơ lên, mũi chân kiễng lên, cả người phát ra mùi hôi thối mục nát.

Lý sư muội vẻ mặt bình tĩnh, giống như đã sớm tiếp nhận kết cục bỏ mạng.

“Vậy đi thôi.” Lục Ngôn Lễ lấy máy ảnh mình từng đặt ở tầng này xuống, đưa cho Hạ Lâu, “Chúng tôi ở đây chờ cậu trở về.”

Anh ta nhìn chung quanh một vòng, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Rốt cuộc là cái gì?

Hạ Lâu nhận lấy, quay đầu hỏi Lâm đại sư: “Tôi có thể xem không?”

Ông cụ non nhìn chăm chú vào máy ảnh anh ta cầm trong tay, gật gật đầu.

Vậy là không thành vấn đề.

Hạ Lâu lại hỏi Lục Ngôn Lễ: “Cậu không đi cùng bọn họ sao?”

Khóe môi Lục Ngôn Lễ cong lên: “Tôi nói rồi, tôi muốn sống sót.”

Hắn chạy tới thủy cung làm gì?

Đi tìm chết sao?

Chỉ cần những người này rời đi, hắn sẽ an toàn.

Hạ Lâu không quá muốn ở chung một chỗ với Lục Ngôn Lễ, nhưng anh ta không thể rời khỏi chung cư, trước mắt cả chung cư chỉ có phòng của Lục Ngôn Lễ có thể đợi, những gian phòng khác nhìn từ bên ngoài vào đều như bị lốc quét qua, một mảng hỗn độn, vết máu loang lổ.

Lục Ngôn Lễ đưa người đến dưới lầu căn hộ, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, lúc này mới xoay người lên lầu.

“Đi thôi, cùng nhau xem băng ghi hình.”

Lúc Hạ Lâu đi theo vào phòng cũng cảm thấy không đúng, anh ta chần chờ một chút, vẫn thử hỏi hai người khác: “Có cảm thấy … có chỗ nào đó không đúng không?”

Lục Ngôn Lễ nhíu mày: “Vấn đề này tôi cũng muốn hỏi.”

Lê Phương Chỉ cũng nhíu mày.

Bọn họ luôn cảm thấy đã bỏ qua điều gì đó.

Bỏ qua thứ gì?

Lê Phương Chỉ lắc đầu: “Thôi bỏ đi, hiện giờ cũng không nghĩ ra, ba người chúng ta xem video trước đi.” Chờ một chút, ba người?

Trái tim Lê Phương Chỉ đập thình thịch, cô ta nhìn trái nhìn phải, trong phòng chỉ có ba người.

Còn chị gái tôi đâu?

“Chờ một chút!”

Trong chớp mắt, ba người đều cùng nghĩ tới.

Thứ bị bọn họ một mực bỏ qua, quên đi - - Lê Phương Uyển.

“Lê Phương Uyển đâu?”

“Chị của cô đâu?”

“Chị tôi đâu?”

Ba người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt có chút khó coi.

Bọn họ cùng bỏ quên một người, rõ ràng không hợp lý.

Rốt cuộc Lê Phương Uyển đã xảy ra chuyện gì? Từ khi nào bọn họ bắt đầu phớt lờ cô ta? cô ta biến mất khi nào?

Lê Phương Chỉ hít một hơi thật sâu, xoang mũi tràn đầy mùi máu tanh cùng thịt thối rữa hôi thối, cô ta ép buộc chính mình tỉnh táo lại, quay đầu hỏi: “Lục Ngôn Lễ, camera theo dõi anh lắp đặt ở trong phòng chúng ta bao lâu?”

Trong lúc khẩn cấp, Lục Ngôn Lễ không so đo cách dùng từ của cô ta, nói: “Ngày đầu tiên mấy người vào ở.”

“Tốt lắm, để tiết kiệm thời gian, chúng ta cùng xem vài đoạn phim đi.” Lê Phương Chỉ biết Hạ Lâu cũng dùng phương thức của mình lắp đặt thiết bị ghi hình trong phòng khách.

Hôm nay thời tiết rất xấu, dường như sắp mưa, mây đen hạ thấp, âm u đến đáng sợ.

Một phụ nữ tóc dài xinh đẹp bước đi trên đường, tốc độ của cô ta rất nhanh, bước chân có chút kỳ lạ, vừa như đang đi, lại như đang nhảy. Cô ta vừa đi tiến về trước, vừa nhẹ nhàng cất tiếng hát.

Là ca khúc chưa từng nghe qua, tiếng hát đẹp đẽ diệu kỳ, có thể khiến người ta thức tỉnh, hướng tới điều tốt đẹp nhất, có thể làm người ta lên tới cảnh giới cực lạc, có thể xuyên phá tất cả chướng ngại truyền đến tai.

Dù có đang làm gì cũng không thể thoát khỏi tiếng gọi của ca khúc này.