Chương 9: Thế giới trò chơi Windows (1)

“Xin chào, ngài là Lưu Hách đúng không? Tôi là Lý Minh, cố vấn của ngân hàng XX, xin phép quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của ngài một chút. Hiện tại công ty của chúng tôi đang làm một cuộc khảo sát thị trường, xin hỏi ngài có thể giúp chúng tôi một chút được không?”

“Không rảnh không rảnh. Đã nhập viện còn gặp chuyện phiền phức, có tin ông đây chém chết mày không.” Điện thoại bị đầu dây bên kia mất kiên nhẫn dập máy.

Nghe thấy tiếng tút tút truyền ra từ điện thoại, Du Châu lại chẳng hề buồn bực chút nào. Đêm qua, lúc hắn kiểm tra trong người râu quai nón thì tìm được số điện thoại này, sau đó hắn lén lút mở điện thoại của ông ta ra, ghi lại.

Không chỉ mỗi số này, hắn còn nhớ kỹ số thẻ căn cước và số điện thoại của cha mẹ râu quai nón. Lúc ấy hắn làm như vậy là vì trong lòng vẫn còn nghi vấn, muốn kiểm tra xem những người cùng chung hoạn nạn với hắn thật ra là “người bị hại” hay “đi hại người”.

Du Châu trầm ngâm một lát, sau đó lên mạng tra số thẻ căn cước. Đúng là ở Đông Bắc, chính xác hơn là thành phố H phía Đông Bắc.

Đến tận bây giờ, Du Châu mới hoàn toàn yên tâm. Hắn tiếp tục lên mạng tra tin tức liên quan tới Công Ước Mười Chiều nhưng hoàn toàn không có.

Không thể nào, chẳng lẽ công ước có khả năng che giấu cụm từ mấu chốt khiến mọi người không thể tìm được nội dung liên quan đến nó.

Nghĩ đến đây, Du Châu tìm bừa một diễn đàn, lập một topic:

“Các vấn đề liên quan đến Công Ước Mười Chiều.”

Lúc hắn nhấn tạo chủ đề, topic này bỗng biến mất.

Du Châu chưa từ bỏ ý định, lại gửi thêm vài topic nữa, thậm chí bỏ luôn bốn chữ Công Ước Mười Chiều, chỉ lờ mờ đề cập đến sự kiện thần bí. Nhưng những topic này cũng nhanh chóng biến mất.

Quả nhiên là thủ đoạn thần quỷ, biến ảo khó lường.

Ngay lúc Du Châu im lặng suy nghĩ, đột nhiên trước mắt hắn tối sầm.

Lại… Bắt đầu nữa rồi.

“Hello everyone, chào mừng đến với thế giới trò chơi Windows, tôi, Joe, friend hòa ái dễ gần của mọi người. Hẳn mọi người đã biết đây là đâu rồi đúng không.” Một giọng nói ngọt như đường vang lên bên tai Du Châu, hắn mở mắt ra. Một người đàn ông mặc Âu phục, ngón tay chụm lại kiểu lan hoa chỉ vuốt cọng ria mép cong thành hình xoắn ốc của mình.

Du Châu sửa sang lại quần áo. Hắn đang đứng giữa đại sảnh thuần một màu trắng, từ mặt đất đến tường gạch đều tìm không ra bất cứ màu sắc nào khác ngoại trừ màu trắng.

Trong đại sảnh không có cửa sổ hay bàn ghế, ngoại trừ một cái vòng xoay rất lớn giống trò rút thăm trúng thưởng trong siêu thị thì gần như không còn thứ gì khác.

Trong đại sảnh, một đám người tụ thành tốp năm tốp ba, dễ nhận ra những người ở đây đều có kinh nghiệm. Mặc dù trông bọn họ hơi hồi hộp nhưng cũng không đao to búa lớn như râu quai nón, chỉ hoảng sợ mà nhìn người đàn ông kỳ quái tên Joe kia.

Du Châu cũng không muốn gây sự chú ý, hắn thuận thế hòa vào đám đông, tụ lại thành một nhóm.

Đợi thêm một lát, người trong đại sảnh càng lúc càng nhiều. Đa số không có gì nổi bật, ngoại trừ hai người đeo ba lô màu xanh biển.

Hai người này xuất hiện cùng lúc trong đại sảnh, một cao một thấp, mặc áo khoác dài màu xanh biển cùng kiểu dáng, chất liệu rất đặc biệt, cứ như dùng kỹ thuật 3D dựng lên. Áo của bọn họ in hình một ngọn thác và hồ nước, nếu nhìn kỹ có thể thấy sóng nước thoáng gợn lên, thậm chí còn nhìn thấy vài con cá nhảy nhót bên trong. Sắc mặt của hai người này không giống những người xung quanh, không hề bất an lo lắng, ngược lại còn cực kỳ nhẹ nhõm.

Bọn họ không có ý định gia nhập đám đông, vừa nói vừa cười đứng đối diện những người khác.

Hàng loạt tiếng xì xào bàn tán truyền đến xung quanh Du Châu, dường như bọn họ cũng không hiểu cách hành xử của hai người kia.

Du Châu tùy tiện hùa theo đôi câu rồi mờ mịt đánh giá hai người bọn họ.

Có gì đó rất lạ, chắc chắn có gì đó rất lạ.

Ngay khi vị người chơi thứ 20 xuất hiện, ngón út của Joe nhếch lên, hai tay vẽ một dấu lặng giữa không trung, “OK, mọi người đã đến đông đủ, No more nonsense, chúng ta bắt đầu to the point. Để xem hôm nay, mọi người muốn chơi trò gì, hi hi hi hi hi.”

Tất cả mọi người yên tĩnh lại.

Joe phát ra một tràn tiếng cười lanh lảnh, ông ta lấy ra một cây gậy màu hồng phấn, nhìn như gậy biến hình mua ở mấy sạp hàng ngoài chợ, vung lên chỉ vào vòng xoay lớn giữa đại sảnh.

Vốn vòng xoay trống không đột nhiên xuất hiện vài con chữ, sau đó xoay vòng vòng.

Du Châu ngây người một lúc, hắn vuột mất cơ hội nhìn chữ trên vòng xoay.

“Stop!” Theo tiếng hô của Joe, vòng xoay lần lượt xẹt qua các trò “Spider”, “Pinball”, cuối cùng là dừng lại ở trò “Minesweeper”

*Minesweeper: Trò dò mìn trên Windows.

“Minesweeper.” Joe cười vỗ tay, tiếp đó vung đũa phép lên. Một hình chữ nhật 25*20 được tạo thành từ những hình vuông 1*1 đột nhiên xuất hiện giữa sàn nhà trắng bóc.

Keng –

[Minesweeper], trò chơi này có 500 ô, 99 quả bom. Mời mọi người đồng tâm hiệp lực, phá giải trò chơi

Chú ý:

Dùng người rà mìn, chỉ cần người chơi đặt chân lên ô vuông là có thể mở ô. Mỗi người có 15 giây quyết định ô mình muốn đi, một lần chỉ được mở một ô.

Không được sử dụng vật phẩm mang tính công kích. Không được bước vào ô của người khác.

Không được phép đi lại tùy tiện khi chưa đến lượt của mình. Không được rời khỏi ô của mình.

Mở hết 401 ô an toàn, trò chơi kết thúc.

(Người vi phạm quy định, chết.)

Bên trên đã nói rõ quy tắc và giảng sơ về luật trò chơi. Du Châu đọc lướt qua, hắn phát hiện trò chơi không khác ở hiện thực là mấy. Thế là hắn không tiếp tục nghiên cứu nữa mà quay sang nhìn hình chữ nhật 25*20 trên sàn nhà.

Trên quy tắc viết phải dẫm lên ô, dùng chính cơ thể mình bước lên ô, tính toán các nước đi trong trò chơi. Nếu không cẩn thận đạp trúng bom, sợ là bị nổ cho bay lên trời.

Ánh mắt của Du Châu lại quét một vòng quanh hình chữ nhật, đôi mắt hơi trầm xuống, không biết sau khi trò chơi bắt đầu có hình chiếu của trận đấu hay không. Ước chừng đường chéo của hình chữ nhật khoảng 32m, với thị lực 4.9 của hắn, 20m đã là giới hạn, huống hồ số còn được khắc trên mặt đất, muốn nhìn lại càng tốn sức.

“Được rồi, my cute little lambs.” Tiếng nói của Joe ngắt mạch suy nghĩ của Du Châu, “Game sắp bắt đầu, vì để trò chơi diễn ra công bằng, mọi người được phép tự quyết định Sequence của mình.”

Nói xong, Joe nhìn về phía giữa sân, khi thấy vẻ mặt của tất cả mọi người đều hồi hộp lo lắng, Joe thỏa mãn che miệng cười duyên một tiếng. Trên đỉnh của cây đũa phép màu hồng bỗng phun ra 20 quả cầu, đánh số từ 1 đến 20.

Quả cầu nhỏ rơi xuống sàn phát ra tiếng leng keng trong trẻo ngay trước mặt mọi người. Đám người sững sờ rồi lập tức ùa lên, điên cuồng cướp lấy số cuối cùng, không ai muốn trở thành người thứ nhất dò đường. Nắm tóc, kéo quần, đánh nhau, giống như tranh nhau mua hàng giảm giá trong siêu thị, dùng bất cứ thủ đoạn nào. Trò chơi còn chưa bắt đầu, khói lửa đã ngập tràn.

Tất nhiên Du Châu sẽ không đi góp vui, không phải hắn không muốn mà là vì tình trạng sức khỏe của hắn không cho phép.

Nếu chen vào, sợ là chưa cướp được cầu đã mất luôn cái mạng.

Giữa đám người có hai thanh niên tầm 20 tuổi, hai tên nhóc sở hữu cơ thịt săn chắc quần ẩu vì con số 20, quyền đấm chân đá, đánh tới nỗi không ai muốn nhặt những số nhỏ hơn nằm lăn lóc trên sàn. Du Châu tay mắt lanh lẹ, tiện tay nhặt một quả cầu lăn về phía mình, số 7, không lớn không nhỏ, xem như tạm được.

Hắn bỏ quả cầu vào túi, giả vờ vô ý đảo qua hai người đeo ba lô màu xanh. Hai người đó không vào tranh đoạt mà cầm luôn hai số 2 và 3.

Thật tự tin.

Du Châu nheo mắt, ánh mắt không dừng lại mà lặng lẽ chuyển sang một hướng khác. Hầu hết mọi người đã chọn xong, ai cũng lặng lẽ rời đi, sửa sang lại quần áo tán loạn, từ trạng thái hình “thú” đáng sợ khôi phục lại bản tính con người.

Hiện trường chỉ còn lại một quả cầu, lặng im nằm trên sàn nhà trắng như tuyết. Chính là con số bị mọi người hắt hủi như chiếc giày rách – số 1.

Một người phụ nữ bụng to ngơ ngác đứng đó, cái bụng phình lên, xem ra đã có thai khoảng bảy, tám tháng, cô vẫn chưa có cầu. Người phụ nữ sờ bụng của mình, ánh mắt cầu xin nhìn từng người có mặt ở đây.

Có vài người cười khẩy, có người thì thương hại do dự, nhưng cuối cùng vẫn nghiêng đầu né tránh.

30 giây trôi qua vẫn không có ai vươn tay đổi quả cầu của mình cho cô gái kia.

Gương mặt của người phụ nữ lộ vẻ tuyệt vọng, chỉ có thể che miệng khóc nức nở, hai tay run rẩy, từ từ xoay người nhặt quả cầu lên.

“OK, trình tự đã được quyết định, tôi tuyên bố, trò chơi chính thức bắt đầu.”

Joe nhảy lên không trung, cơ thể gầy gò tan ra như bọt biển, chỉ còn sót lại mỗi gương mặt của ông ta, đồng thời khuôn mặt của ông ta như bị cỗ xe cán qua, dẹp lép như một cái đồng hồ, còn hai sợi ria mép hình xoắn ốc thì biến thành cây kim duy nhất trên mặt đồng hồ, nó bắt đầu chuyển động. Du Châu quan sát mỗi một lần chuyển động kim đồng hồ sẽ nhích một góc 34 độ, mỗi giây ứng với một ô, vậy hẳn chạy một vòng ứng với 15 giây.

Lúc ria mép phớt qua mũi, Joe không nhịn được hắt xì. Sự chấn động dữ dội làm cây kim đung đưa kịch liệt khiến đám người ở đây lo sốt vó, liệu nó có chạy trước một đoạn hay không?

“Đi mau, thời gian bắt đầu tính rồi.” Trong đám người có người bắt đầu hối thúc người phụ nữ có thai.

Người phụ nữ cắn môi, đỡ bụng, mờ mịt nhìn hình chữ nhật to lớn trước mặt.

“Rốt cuộc có đi hay không!” Một thằng nhóc lưu manh đẩy người phụ nữ.

Người phụ nữ lảo đảo xém chút nữ đã ngã vào hình chữ nhật, cũng may một người đàn ông cao lớn kéo cô lại. Chính là người cướp được số 20.

Giọng của người mang số 20 gầm lên, trừng mắt nói với tên lưu manh: “Lại động tay động chân, mày tin tao ném mày xuống dưới không.”

Trong đám người huyên náo cũng truyền ra tiếng hùa theo.

“Hừ.” Tên lưu manh tự biết mình không phải đối thủ của số 20, không dám làm càn, chỉ có thể tức giận lầm bầm nói: “Mày tốt bụng như thế, sao không đổi số với con mụ kia đi.”

Số 20 lại không nghe thấy câu nói này, y nhìn tên lưu manh chui vào đám người mới hài lòng gật đầu, sau đó quay đầu đỡ người phụ nữ có thai, vẻ mặt ôn hoà nói, “Đi nhanh đi, sắp hết thời gian rồi.”

Người phụ nữ mờ mịt, cô cảm thấy mình như chuột bạch nằm trên bàn mổ, tất cả mọi người cầm đao vây quanh cô. Có người muốn dứt khoát giải phẫu, có người thì tốt bụng hơn tiêm cho cô một mũi thuốc tê.

Ha, có gì khác nhau đâu chứ, không phải kết quả đều hướng vào một chữ “chết” hay sao. Người phụ nữ cười đau khổ nhưng bên trong lại lóe lên ý lạnh, cô không quay đầu mà lập tức đi thẳng đến góc tây nam.

Keng –

Người phụ nữ nhắm mắt lại, cơ thể run lẩy bẩy. Cô ta chờ một lúc lâu nhưng không có cảm giác đau đớn. Cô cẩn thận mở mắt ra, ô vuông đã được mở, bên trên là một số “1” cực lớn.

Hai chân cô ta mềm nhũn quỳ sụp xuống sàn nhà, khóc nức nở như trút được gánh nặng.