- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tinh Tế
- [Vô Hạn Lưu] Thập Duy Công Ước
- Chương 15: Không gian riêng
[Vô Hạn Lưu] Thập Duy Công Ước
Chương 15: Không gian riêng
Sau khi Du Châu trở lại căn phòng quen thuộc. Đầu tiên hắn lấy điện thoại mở camera trước, quả nhiên gương mặt của hắn đầy đặn hơn trước, phần da từ mũi tới cằm cũng mịn màng hơn rất nhiều.
Nếu bây giờ bỏ hắn vào đám đông, người bên ngoài cũng chỉ thấy hắn gầy hơn người ta một chút chứ không phải người mắc bệnh nan y.
Có điều, hắn vẫn không thể buông lỏng nỗi sợ trong lòng. Du Châu nhìn lướt qua vết bớt màu xám trên cánh tay, bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm lúc nãy.
Đầu tiên là không gian riêng, Du Châu vừa nhắm mắt lại liền nhìn thấy một giao diện hệ thống trôi nổi trong linh thức. Cấu tạo của nó khá giống diễn đàn dành cho mấy người yêu thích chiêm tinh, là một bầu trời sao đen kịt. Trong đó có 4 vùng sao được sắp xếp thành những chùm sao bao phủ lấy 4 tấm thẻ của hắn. Dưới góc phải của giao diện là biểu tượng ví tiền dạng ô vuông, sau khi ấn mở thì bên trong có ba hàng chữ lớn, theo thứ tự lần lượt là:
Bụi: 180
Bụi vàng: 0
Tinh phách: 0
Du Châu đã hiểu sơ qua về khái niệm của bụi, nhưng bụi vàng với tinh phách là gì, hắn chưa từng nghe qua. Hắn thầm nghĩ có lẽ đó chỉ là một loại đơn vị tiền tệ khác, vì thế hắn trở về trang trước, tiếp tục xem.
Hắn nhanh chóng phát hiện một số mục “Bác sĩ tư nhân”, “Bản đồ năng lượng cao”, “Thời tiết bốn phương”, “Hẹn pháo khoái hoạt”, “Chòm sao luyến ái”, “Thú cưng điện tử”, “Thời gian công ước” nhưng tất cả đều hiện dòng “Tài sản của bạn chưa đủ 2000 bụi, không thể sử dụng”.
“Hôm nay cậu lạnh lùng với tôi, ngày mai tôi sẽ khiến cậu không thể với tới.” Du Châu lẩm bẩm, sau đó bỏ qua những mục vượt ngoài mức phục vụ, nhìn vào ô biểu tượng có hình cây búa bên cạnh túi tiền, hắn ấn mở.
Bên trong có 4 mục là phân giải, hợp thành, dung hòa, chế tạo.
Du Châu hiểu rõ hai mục phân giải và hợp thành nhưng không hiểu hai ô cuối. Hắn ấn mở dung hòa thì lập tức nhìn thấy một ngôi sao xẹt qua, hai hình chữ nhật lõm màu đen xuất hiện chính giữa giao diện, kích thước của nó vừa bằng một tấm thẻ. Xem ra, đây là nơi để nhập hai tấm thẻ khác nhau tạo thành một tấm thẻ khác, còn sau đó tạo ra cái gì, có lẽ chỉ có ông trời mới biết.
Hắn quay đầu nhìn mục chế tạo, hay thật, mấy triệu tờ bản vẽ xuất hiện lít nha lít nhít trên giao diện, chỉ mỗi việc kéo tới cuối cùng đã tốn mất 5 phút. Trong đó, ngoại trừ tờ thứ nhất thì toàn bộ đều bị bôi xám kèm dòng không thể xem.
Du Châu xoa xoa hai mắt mình, rồi ấn mở bản vẽ thứ nhất.
[Thẻ trống]
Nguyên liệu chế tạo: 5 bụi
Thời gian chế tạo: 1s
Chú thích: Chế tạo ra một tấm thẻ trống, có thể chứa một vật phẩm bất kỳ. (Sức chứa tối đa: 1000kg)
Bỗng chốc, Du Châu lập tức nghĩ đến nhẫn không gian.
Dù sao với số bụi hiện có của hắn cũng không có tác dụng gì, chi bằng dùng thử chức năng mới này xem thế nào.
Du Châu nói là làm, hắn chọn bản vẽ sau đó bấm vào nút chế tạo. 5 hạt bụi màu trắng đột nhiên xuất hiện quấn quanh bản vẽ giống như sao chổi, tốc độ càng lúc càng nhanh, hoa văn trên bản vẽ cũng sáng dần lên. Phút chốc, một chùm ánh sáng chói mắt bắn ra, Du Châu vô thức nhắm chặt hai mắt, chờ ánh sáng yếu đi mới mở mắt ra. Một tấm thẻ trống xuất hiện lơ lửng giữa không trung.
Du Châu vuốt tấm thẻ bài vừa được chế tạo, tiếp đó hắn thử bỏ bàn đọc sách vào trong. Kết quả, lúc cái bàn bị ném vào, đèn, sách vở, giấy tập trên bàn rơi đầy đất, đặc biệt là dĩa trái cây bể nát bấy, số nho mà dì Lý rửa sạch cho hắn cũng lăn khắp nơi. Cả phòng vô cùng lộn xộn.
Du Châu đỡ trán, không ngờ hành động nho nhỏ của mình lại gây động tĩnh lớn như vậy. Hắn nhìn thẻ bài trong tay.
[Card] (đã sử dụng)
Tên: Tự định nghĩa
Loại: Vật phẩm – Cơ bản
Cấp: F
Chú thích: Tự định nghĩa
Phân giải card: 0,01 bụi
Không ngờ cái bàn này còn có thể phân giải ra bụi. Du Châu nghi ngờ không thôi, vốn trong suy nghĩ của hắn lúc này, thế giới hiện thực và Công Ước Mười Chiều như hai đường thẳng song song, nhưng không ngờ cả hai thế mà lại có điểm chung.
Mặc dù cái bàn này không đáng bao nhiêu bụi nhưng những vật khác thì sao, năng lượng, đá quý, nhiên liệu hạt nhân, kim loại nặng?
Nếu ý nghĩ của hắn trở thành sự thật, vậy người chơi Công Ước Mười Chiều chắc chắn sẽ tranh đoạt tài nguyên, cướp đoạt hàng ngũ, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Đáng tiếc, vì tin tức nắm được trong tay quá ít nên Du Châu không nghĩ ra được nhiều, hắn đành buông bỏ suy nghĩ này, dời lực chú ý lên tấm thẻ.
Nhìn hai khung “tự định nghĩa”, hắn suy nghĩ một lúc rồi đánh chữ vào.
Chú thích: Đồ ăn được.
Sau khi soạn xong, tấm thẻ lóe lên rồi biến mất không thấy bóng dáng. Du Châu sững sờ nhưng hắn chợt nghĩ đến điều gì, vội trở về trang đầu, quả nhiên tấm thẻ đang lẳng lặng nằm sau bốn tấm thẻ còn lại.
[Cái bàn]
Loại: Vật phẩm – Bình thường
Cấp: G
Chú thích: Đồ ăn được.
Phân giải card: 0,01 bụi
Tiếc thật, nhưng vì hắn tự soạn nên đành chịu. Du Châu vuốt tấm thẻ, nếu hệ thống đưa ra gợi ý về đồ vật có thể chứa bên trong, nói không chừng hắn có thể lợi dụng điểm này, đặc biệt là lúc đang chơi trò chơi gặp phải vật phẩm không biết tên, có thể sử dụng nó để thăm dò.
Có điều ý nghĩ này vừa xuất hiện đã tuyên bố phá sản ngay lập tức. Du Châu lấy bàn sách ra, sau đó lần lượt bỏ điện thoại, hoa quả, pin vào thẻ bài, nhưng ở mục phân giải đều hiện 0,01 bụi.
Vốn hắn muốn thử phân giải một trái nho nhưng nghĩ đến chuyện bỏ ra 5 bụi để rèn tấm thẻ này, hắn liền do dự, liệu lúc phân giải đồ bên trong có bao gồm cả tấm thẻ luôn không?
Đến lúc đó không chừng nho không còn mà thẻ bài cũng mất chỉ để đổi lấy 0,01 bụi.
Giai cấp nghèo Du Châu vừa suy tính một lát liền từ bỏ ý tưởng mê người này. Hiện tại hắn không thể lãng phí, mỗi một hạt bụi đều phải tiêu cho chính đáng. Vì thế Du Châu đành bỏ tấm thẻ xuống, thu lại không gian.
Bỏ ra 20 phút dọn dẹp, Du Châu đặt trái nho cuối cùng lên dĩa, hắn đặt dĩa trên bàn sách. Vừa định ngồi một lát lại tình cờ phát hiện, tuy đồ trên mặt bàn rơi hết nhưng đồ trong ngăn kéo vẫn còn đó, không hề dịch chuyển mà vẫn nằm nguyên ở vị trí cũ.
“Xem ra sau này muốn bỏ mấy món vụn vặt vào phải gói lại trước mới được.” Du Châu kiểm tra lại đồ vật trong ngăn kéo một lần, không thiếu món gì, lúc này mới nằm vật xuống giường, bắt đầu nghiên cứu ba lá bài mới.
[Cân tiểu ly] (Không hoàn chỉnh)
Loại: Chức năng – nguyên nhân kết quả.
Cấp: S
Chú thích: Xin chào bạn tôi, nếu bạn gặp rắc rối vì không biết chọn đáp án A hay B trong bài kiểm tra, nếu bạn do dự vì không biết bet kèo Pháp hay Croatia trong trận đấu World Cup. Vậy tại sao không thử dùng chiếc cân thần kỳ này? Chỉ với 10,000 bụi, nó có thể cứu bạn trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, chỉ với 10,000 bụi, bạn chắc chắn sẽ không thiệt thòi, hàng thật giá thật, yên tâm mà dùng.
PS: Có thể đưa ra đáp án chính xác nhất trong sự lựa chọn nhỏ hơn 3, xác suất cao gần 99,9%.
Không thể sử dụng trong chiến đấu.
Chú ý: Số lần có thể sử dụng: 1
Phân giải card: +100 bụi.
Hợp thành thẻ hoàn chỉnh cần 9,900 bụi.
9,900 bụi! Suýt chút nữa Du Châu đã phun hết toàn bộ nho trong miệng ra, tốn 9,900 bụi để bảo vệ hắn trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc. Nếu đây là thật, vậy chỉ cần hắn chưa hói đầu thì chắc chắn sẽ không chết!
Sắc mặt Du Châu hơi bất ngờ, tiếp tục nhìn hai tấm thẻ còn lại.
[Đồng minh]
Loại: Chức năng – Xã giao.
Cấp: B
Chú thích: Người anh em, chúng ta đi thôi.
Ký khế ước với người chơi khác, trong phó bản tiếp theo, khi trò chơi mở ra sẽ lập tức kéo người ký khế ước với bạn vào cùng. Hai người được gọi là “đồng minh”, phần thưởng chia đều sau khi trò chơi kết thúc.
Lúc tổng kết được nhận x0,75 bình thường.
Không thể sử dụng trong chiến đấu.
Đối tượng được chọn: Không.
Phân giải: +500 bụi (Giá cho một vật phẩm)
[Địa lôi 2405]
Loại: Vật phẩm – công kích
Cấp: C
Chú thích: “B! O! O! M!”
Địa lôi 2405 là sản phẩm trong thế giới trò chơi Windows, nó thích nhất là cho nổ banh xác nhưng người không cẩn thận dẫm phải nó.
PS: Nên chôn địa lôi trong khoảng 10 ~ 30cm, tạo thành vụ nổ gây sát thương cực lớn trong vòng bán kính 6m, chắc chắn sẽ chết.
Phân giải: +50 bụi (Giá cho một vật phẩm)
“Đồng minh…” Du Châu lặp lại hai chữ này, trong lúc hắn chìm vào trầm tư, đột nhiên chuông điện thoại reo.
“Tiểu Châu, anh nghe dì Lý nói bệnh của mày đỡ hơn rồi hả?” Người gọi cho Du Châu là anh họ của hắn, Hàn Cửu Lập.
Du Châu cầm điện thoại, không nhanh không chậm nói, “Đúng vậy.”
“Ha ha, anh biết ngay mà, người tốt dễ chết yểu, sao chổi như mày phải sống được ít nhất 80 – 100 năm cơ.” Ngoài miệng Hàn Cửu Lập móc mỉa nhưng trong lòng lại cực kỳ vui vẻ, “Chừng nào mày hết bệnh thì đến Hoa Hảo Nguyệt Viên ăn một bữa nhé, anh mày bao!”
Du Châu lại nghe ra khác thường, “Có chuyện gì thế? Nghe giọng anh hình như dạo này anh không nghỉ ngơi tốt.”
“Hầy, đừng nói nữa, anh không biết thế giới này trúng tà hay trúng gió mà tầm nửa tháng nay đã có hơn 2000 người tự sát. Ôi mẹ ơi…! Anh mày mệt sắp chết rồi.”
Hàn Cửu Lập học ở trường cảnh sát, sau khi tốt nghiệp thì thi vào cục cảnh sát. Đã 6 năm trôi qua, vì tích cực trong công việc, làm người cũng khéo đưa đẩy, anh ta nhanh chóng được đề bạt lên một chức vị không nhỏ.
Tất nhiên Du Châu biết rõ chuyện gì xảy ra, hắn muốn nhắc nhở anh họ vài câu nhưng lại phát hiện, mỗi khi định nói ra bốn chữ “Công Ước Mười Chiều” lại có một sức mạnh thần bí quấy nhiễu hắn, làm hại Hàn Cửu Lập liên tục hỏi hắn nói cái gì.
Không còn cách nào khác, Du Châu đành từ bỏ: “Là thế này, em có vài chuyện muốn nhờ anh giúp, anh rảnh không?”
“Mày nói đi, Tiểu Châu Châu của anh đây gặp chuyện, anh nào lại không giúp mày?” Hàn Cửu Lập trêu đùa.
“Anh giúp em tra một người. Ảnh chụp thì đợi lát nữa em gửi cho anh.” Trên mặt bàn trước mặt Du Châu, một tấm thẻ căn cước và một tấm thiệp mời nằm ở đó.
“Được.”
“Sau đó anh giúp em tra tình hình gần đây của 12 người, chỉ cần tra xem bọn họ còn sống hay không là được.” Du Châu suy nghĩ rồi nói thêm, “Cơ mà, tuyệt đối không được để bọn họ phát hiện anh đang điều tra bọn họ.”
“Gì đây, một nhóm tội phạm à?” Hàn Cửu Lập không còn giữ giọng điệu cười đùa, thái độ cũng trở nên nghiêm túc.
“Không phải, là bạn học của em.”
“Bạn học?” Hàn Cửu Lập không hiểu, bạn học thì có cái gì mà tra, “Hẳn là mày đang giúp anh điều tra chị dâu tương lai đúng không? Khửa khửa khửa.”
“Anh đừng hỏi chuyện cụ thể, cứ cố gắng tra ra là được.” Du Châu nói.
Hàn Cửu Lập thở ngắn than dài, tựa như chịu nỗi oan nặng nề: “Ông trời đúng là không có mắt mà, anh coi mày như em ruột, còn mày chỉ coi anh như anh họ. Anh mày mệt đến không thở nổi, còn mày thì đối xử với anh lạnh nhạt như vậy…”
“Nhưng anh vốn là anh họ của em mà.” Du Châu cười nói, “Nếu mệt đến thế, tối tới chỗ em đi, em làm vài món bồi bổ cho anh.”
“Mày bệnh ốm tong ốm teo thế này, trước cứ tự bồi bổ thân thể mình cho tốt đi.” Hàn Cửu Lập dở khóc dở cười.
“Em không sao, anh qua đi, em gọi dì Lý mua ít thức ăn.” Du Châu nhớ tới chuyện chuỗi ngọc Phật, “À đúng rồi, trên đường tới đây phiền anh mua giùm em một chuỗi phật châu, sao cho giống với sợi dì Ba tặng em ấy. Không cần giống như đúc đâu, dù sao dì Ba cũng nhìn không ra.”
“Là sợi chuỗi mà dì Ba mua với giá 20 nghìn, nói là được cao tăng ở Linh Ẩn Tự khai quang ấy hả? Mày làm mất rồi?” Hàn Cửu Lập gãi đầu, “Hơn nữa, mới nãy dì Ba vừa khoe với anh, nói là bệnh của mày đỡ hơn rồi, tất cả là nhờ Phật Tổ phù hộ.”
“Anh còn không biết tính dì sao, chỉ cần dỗ ngọt một chút là bị lừa ngay, một sạp hàng bán giá 20 nghìn cũng lừa được dì ấy.”
“Hầy, anh còn tưởng mày tốt bụng rủ anh qua nhưng không ngờ…” Hàn Cửu Lập rung đùi đắc ý nói.
“Đừng tiếc tiền.” Du Châu nằm trên giường lo lắng nói: “Tóm lại, anh mua giúp em nhanh lên, nếu bị dì Ba phát hiện em sẽ nói anh làm mất rồi.”
“Vừa phải tra người vừa đi mua đồ, khổ thế!” Hàn Cửu Lập nói, còn hát nghêu ngao bài “Cải bẹ trắng”.
“Ha ha, nếu chủ vườn cải cũng có giọng vịt đực giống anh, nói không chừng một bó cũng bán không được.” Du Châu híp mắt cười trộm.
Hàn Cửu Lập định trả lời, đột nhiên một loạt tiếng ầm ĩ truyền từ sau lưng, dường như lại xảy ra vụ tự sát ở đâu đó.
“Mịa, không nói vớ vẩn nữa, lại có chuyện rồi. Tối chừa anh mày đôi đũa, anh chờ lòng tốt của mày.”
“Được, chắc chắn em cho anh ăn no.” Du Châu cười nói.
“Biến.” Điện thoại cúp máy.
“Em không đùa.” Du Châu lẩm bẩm một câu, liếc nhìn hai tấm thẻ mỏng trên bàn.
Lý Tử Ngọc, Sử Kiến Hoa.
Hắn kẹp lấy danh thϊếp của Sử Kiến Hoa bằng hai ngón tay. Mặc dù thời gian quen biết chưa đến hai tiếng nhưng cũng xem là đồng sinh cộng tử, cùng chung hoạn nạn.
“Nhưng vậy thì sao.”
Cảm xúc trong mắt Du Châu dần trở nên phai nhạt. Cái chết của Lý Tử Ngọc giúp hắn nhận ra sự tàn khốc của Công Ước, cho nên ngay lúc Sử Kiến Hoa mất tư cách người chơi, bọn họ đã không còn là bạn đồng hành.
Một cục giấy bị vò nhăn nhúm rơi thẳng vào thùng rác.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tinh Tế
- [Vô Hạn Lưu] Thập Duy Công Ước
- Chương 15: Không gian riêng