Chương 12: Thế giới trò chơi Windows (4)

Ô vuông mở ra, vô số ô vuông khác cũng đồng loạt mở theo (Tức 8 ô xung quanh không có bom), kéo theo đó khu vực nhỏ xung quanh cũng được mở.

Thoáng cái, rất nhiều ô vuông được mở. Du Châu thấy thế, hắn thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù trên lý thuyết, tỉ lệ sống sót khá cao nhưng nếu chỉ dựa vào mày mắn quá nhiều lần chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Cùng lúc đó, người thở phào còn có số 18.

Mặc dù không quá rõ ràng nhưng Du Châu vẫn phát hiện cơ mặt của cậu ta thoáng thả lỏng một chút. Hẳn là số 18 cũng có lý do bắt buộc phải ở lại Công Ước Mười Chiều.

So với số 18, số 19 nhẹ nhõm hơn rất nhiều, an toàn thì chơi tiếp, không an toàn thì lui, hoàn toàn không có gánh nặng trong lòng.

Một đoạn thời gian sau đó, 10 người lần lượt vượt qua trong yên bình.

Trên ma trận liên tục có ô vuông không có bom được mở ra, an toàn dễ thấy, bọn họ dựa theo quy tắc nhàn nhã thúc đẩy tiến độ. Không bao lâu sau, ma trận đã được khai phá hơn phân nửa. Số ô vuông còn lại chỉ là vài ô hỗn tạp.

Người đầu tiên xảy ra chuyện chính là số 19.

Vì trò chơi này không cho đánh dấu vị trí bom nên vị trí bị nghi ngờ và vị trí có bom bị trộn lẫn với nhau, đều hiện trạng thái chưa được lật ra, ở giữa còn kẹp thêm mấy ô an toàn, tạo thành phiền phức cực lớn.

Số 18 nhanh chóng tính toán, chiếm lấy ô an toàn mà số 19 tính rất lâu mới tìm ra được, số 19 tức đến dậm chân. Quả thật y không có cách nào tính ra một ô an toàn trong 15 giây ngắn ngủi.

Cuối cùng vẫn là Du Châu ra tay, “(15, 7).”

“Hả?” Số 19 như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.

Du Châu: “Là ô vuông có tọa độ ngang 15, tung độ 7.”

Nhờ Du Châu liên tục giải thích, rốt cuộc số 19 mới vượt qua nguy hiểm, đứng ở ô an toàn.

“ĐMM.” Số 19 giương nanh múa vuốt với số 18, tuyên bố sau khi kết thúc ván này, nhất định phải tìm số 18 “tâm sự”.

Quá trình tìm ô an toàn bắt đầu khó khăn hơn rất nhiều, tốc độ cũng nhanh chóng giảm xuống. Cho đến số 14, một chàng trai để tóc húi cua, vì chủ quan tính sai mà bị bom nổ thành năm sáu mảnh giống số 9.

Máu tươi lại nhuộm đỏ toàn bộ sàn nhà trắng như tuyết một lần nữa.

“Chó chết.” Số 16, cũng chính là tên lưu manh, hoảng sợ lau mặt mắng một câu. Gã cách số 14 chỉ vài bước, máu tươi văng tung tóe thấm ướt tóc của gã, tiếng nổ mạnh tới nỗi chấn cho màng nhĩ của gã vang lên ong ong.

“ĐM, rà mìn CMM, tao không chơi nữa.” Lần đầu tiên số 16 nhìn thấy cảnh tượng máu me văng tung tóe ở khoảng cách gần. Gã bị dọa sợ nhưng vì mặt mũi vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh chửi mắng.

“Tôi, tôi cũng bỏ quyền.” Số 17 cách đó không xa cũng tương tự số 16, hai chân run rẩy, lắp bắp nói, đũng quần của gã từ từ đậm lên, mùi khai của nướ© ŧıểυ xộc thẳng vào khoang mũi.

“Ờ, cút dùm, không tiễn.” Có vẻ như Joe bị cú shock quá lớn nên chẳng buồn tức giận nữa, ông ta bất lực lắc lắc ria mép.

Số 16, 17 rời khỏi trò chơi.

“Đồ ngu.” Số 18 lạnh lùng phun ra hai chữ. Y cách số 14 không xa, trên lọn tóc đen nhánh còn nhỏ xuống vài giọt máu nhưng y không đưa tay lau, mặc cho máu tùy tiện chảy xuống, tựa như một con quỷ Tu La đẫm máu.

Du Châu lẳng lặng nhìn số 18 không thèm để ý đến đầu của số 14 ở ngay dưới chân mà thẳng thừng vượt qua, bình tĩnh chọn một ô an toàn đứng trong đó. Chợt trong lòng Du Châu nổi lên chút bất an, có khi nào số 18 cũng là kẻ xâm nhập không? Nhưng nếu như thế, y cần gì phải chủ động nhắc tới chuyện kẻ xâm nhập.

Ngay tại lúc Du Châu đang suy nghĩ, giọng của số 19 đột nhiên vang lên, “Anh bạn, anh bạn…”

Du Châu chợt bừng tỉnh, tranh thủ thời gian giúp số 19 tính nhanh một ô an toàn: “(16, 3).”

Số 19 đã mở một đường ô vuông trống đi tới (16, 3) nhưng y không đạp lên ngay mà quay đầu hỏi Du Châu, “Anh bạn, cậu chắc chắn là mình tính đúng chứ?”

Trí nhớ của Du Châu rất tốt, năng lực tính nhẩm cũng nhanh hơn người thường. Hắn chỉ cần 62 giây đã hoàn thành xong trò rà mìn nên cũng được xem là số một số hai trong đám người bình thường. Có điều, hắn không phải loại người tính sơ xài rồi đưa ra khẳng định ngay lập tức, hắn cân nhắc một lúc rồi mới khiêm tốn nói: “Chắc không sai đâu.”

“Chắc không sai đâu.” Số 19 lặp lại câu này một lần, “Nói cách khác, vẫn còn khả năng tính sai đúng không?”

Du Châu nhướng mày.

Số 19 vội cười khoát tay, “Anh bạn, không phải tôi nghi ngờ thực lực của cậu, nhưng tôi chỉ có một mạng thôi, làm gì cũng phải cân nhắc thật kỹ. Huống hồ, trình độ của tôi thế nào tôi tự biết, đi đến đây đã là quá sức rồi. Một mình cậu tính cho hai người cũng dễ phạm sai lầm. Nếu xảy ra chuyện thật, vậy chẳng khác nào tôi gián tiếp gây ra tội ác tày trời, chi bằng để tôi rời khỏi đây, không gây thêm phiền phức cho mọi người vẫn tốt hơn.”

Du Châu cười nhạt, số 19 nói rất dễ nghe nhưng thật ra là không muốn giao vận mệnh của mình vào tay người khác. Mặc dù Du Châu không thích nhưng vẫn có thể thông cảm: “Nếu đã vậy, có duyên gặp lại.”

Số 19 cười sảng khoái, ném hai tấm danh thϊếp về phía Du Châu và số 18, “Tôi tên Sử Kiến Hoa, xong việc gọi điện thoại cho tôi, tôi mời các cậu đi nhậu một bữa, không say không về.”

Nói xong y chỉ vào mặt số 18, cố ý nhấn mạnh, “Đặc biệt là cậu, đừng chọn sai, tôi còn muốn tâm sự với cậu nhiều chuyện lắm đấy.”

Du Châu mỉm cười gật đầu, số 18 thì ngược lại, mặt nghiêm nói, “Cậu sẽ hối hận.”

“Trước cậu cứ sống sót rồi hẳn nói với tôi câu này.” Số 19 cười ha ha, phất tay với hai người, nói với Joe: “Tôi bỏ quyền.”

Trong phút chốc, số 19 biến mất.

Không ai có thời gian ủ rũ, nương theo tiếng than thở của Joe, trò chơi vẫn tiếp tục tiến hành.

Thời gian dần trôi qua, những ô an toàn bị dẫm hết bảy tám phần. Toàn bộ ma trận chỉ còn lại 3 khu vực, không có ngoại lệ, nhất định phải chọn một trong hai.

Du Châu xem ô vuông như thiên mệnh, đồng nghĩa với việc sống chết theo mệnh trời, thắng thua nhờ nhân phẩm. Hắn nhắm mắt quyết định đạp lên ô vuông có 50% tỉ lệ tử vong.

May mà Du Châu nắm được cái đuôi của vận may, dẫm lên ô an toàn.

Áp lực dồn lên người số 10.

“Tôi bỏ quyền.” Số 10 nói. Tên này không muốn dùng mạng của mình đánh cược xác suất 50%.

Sau khi số 10 biến mất thì đến phiên số 18, y lặng lẽ đi tới góc đông nam của ma trận. Khu vực này có hai ô, cần phải có vận may.

Theo thứ tự lần lượt là (22, 1), (22, 2), trong hai ô sẽ có một ô bom.

Trong (23, 3), (24, 3), (23, 4), (24, 4) có hai ô có bom. Nhưng chỉ cần xác định vị trí của một quả bom sẽ biết vị trí của quả bom còn lại.

“Cậu phải biết, hiện tại bỏ cuộc vẫn chưa muộn.” Số 20 lo lắng nhìn số 18.

Du Châu cắn môi, dường như có lời muốn nói nhưng không nói ra miệng.

“Hèn nhát.” Số 18 lạnh nhạt nhìn số 20, không chút do dự nhấc chân đi thẳng tới ô (22, 2).

“Chờ…” Du Châu giật mình, lập tức muốn ngăn y lại. Nhưng một chữ cuối cùng còn chưa nói ra, số 18 đã dẫm lên ô vuông.

Tiếng động rất nhỏ, ô vuông mở ra, phía trên đánh số 2.

Số 20 hít sâu một hơi, bị sự quyết đoán của số 18 dọa sợ, nhưng Du Châu lại nhíu mày. Bước đi quả quyết như thế ắt hẳn y đúng là kẻ xâm nhập, có năng lực dự đoán vị trí bom?

Đến lượt số 20, số 20 nhìn hai ô như đòi mạng, dứt khoát nói, “Tôi bỏ quyền.”

Hai cọng ria mép của Joe mềm oặt quơ một phát, hiện trường chỉ còn lại Du Châu, số 18 và hai người kỳ quái kia.

4 người đứng 4 hướng khác nhau trong ma trận, không ai nói chuyện, nhưng Du Châu có thể cảm nhận được dòng nước ngầm phun trào trong đó, sát ý nổi lên cuồn cuộn.

Số 2 số 3 vẫn luôn an phận từ lúc bắt đầu. Bây giờ, rốt cuộc cũng muốn ra tay rồi sao?

Đúng lúc này, số 2, người cao hơn, tiến về khu vực của số 18.

Người kia như bóng ma lướt qua người Du Châu, mùi cá tanh ẩm ướt bốc lên trong không khí, chiếc cân nhỏ vẫn treo trên ngón út của gã, bên cánh tay trái có một hình xăm mập mờ. Đó chính là hình lông vũ màu xanh mà số 18 đã nói.

“Bệnh sắp chết rồi mà còn nghĩ đến chuyện phá bĩnh bữa tiệc máu của tao.” Số 2 nghiêng mặt qua, lộ ra hai hàm răng cá mập sắc nhọn, vui vẻ cười nói, “Giờ thì hưởng thụ nốt thời gian còn lại trong cuộc đời mày đi.”

Trái tim Du Châu đập thịch một tiếng. Số 2, số 3 lần lượt chiếm hai khu vực an toàn quanh ô (23, 3), tiếp đó, chỉ cần hắn lấy thân thử hiểm. Nhưng đây không phải điểm mấu chốt, mấu chốt là, cho dù chọn bừa, tỉ lệ sống sót của hắn vẫn giữ nguyên 50%. Cái tên số 2 này, dựa vào đâu phán hắn tử hình.

Đúng lúc này, giọng nói khàn khàn của người lùn số 3 truyền đến, “Bên này.”

Du Châu nhìn sang, thấy ngón tay ngắn mập của số 3 chỉ hướng tây bắc của ma trận, “Qua bên kia.”

Người cao nghiêng đầu nhếch miệng, dường như không nghĩ ra ý đồ của người lùn.

“Đừng có lề mề, bên kia. Nhanh lên.” Người lùn giận tái mặt, nhấn mạnh.

“Hừ.” Người cao chỉ hừ chứ không phản đối, quay lại đường cũ, đi về hướng số 3 đã chỉ.

“Để cho nó sống thêm một lát đi.”

Quả nhiên bọn họ có cách lách luật gϊếŧ người. Đôi mắt Du Châu ảm đạm, hắn phải chết thật sao?

Du Châu bấm mạnh lên bắp đùi mình để bản thân bình tĩnh, chắc chắn sẽ có cách. Đầu tiên nhất định phải tìm được cách lách luật gϊếŧ người của bọn chúng.

Tại sao số 3 muốn đi hướng Tây Bắc, ở đó có ẩn giấu bí mật gì?

Rốt cuộc cách gϊếŧ người này cần điều kiện gì, có liên qua đến khu vực số (23, 3) không?

Đủ mọi nghi vấn xoay quanh trong đầu Du Châu. Cuối cùng, hắn quyết định buông bỏ, tập trung vào tình huống trước mắt.

Đầu tiên còn sót lại ba khu vực, ô (23, 3) ở chỗ số 18 là khu vực số 1, góc Tây Bắc mà số 2 đang đứng là khu vực số 2, khu vực còn lại là ở góc Đông Bắc, nơi số 3 đang đứng.

Trước mắt, 4 ô ở khu vực số 1 có 2 bom, khu vực số 3 có 3 ô 1 bom, chỉ cần tính toán đơn giản một chút sẽ biết khu vực số 2 có 13 ô 6 bom.

Từ thái độ của số 2 và số 3, hắn xác định mình sẽ chết nếu tiếp tục dựa vào vận may tỉ lệ 50%. Trước đó Du Châu đã đặt giả thuyết phương pháp gϊếŧ người của bọn chúng có liên quan đến ô vuông, có lẽ cách của bọn chúng là khiến người khác phải chọn một trong hai, cuối cùng chỉ cần chọn sai một ô…

Lấy giả thuyết này làm điều kiện tiên quyết, bắt đầu suy luận.

Hiện tại, hiện trường còn sót lại 4 người, số 2, số 3, số 7 Du Châu, số 18. Bước đầu tiên bắt đầu từ người số 2.

Thứ nhất, nếu hai người số 2 số 3 chọn khu vực số 1 để “khai đao”. Bọn chúng sẽ nhẹ nhàng mở 2 ô an toàn ở khu vực số 1.

Chúng muốn dùng áp lực đè nặng Du Châu. Nếu giả thuyết này đúng, Du Châu sẽ chết ngay ô đầu tiên khi thăm dò ở khu vực số 2 hoặc số 3

1: Nếu hắn chọn thăm dò khu vực số 2. Vậy sau khi hắn chết, vị trí bom bại lộ, 3 người còn lại có thể nhẹ nhõm đi đến 7 ô an toàn ở khu vực số 2 theo trình tự: 18, 2, 3, 18, 2, 3, 18.

Sau đó, đến phiên khu vực số ba. Vì khu vực số ba có 3 ô 1 bom, chỉ cần số 2 số 3 chiếm được ô an toàn, trò chơi kết thúc, số 2, số 3, số 18 sống sót.

2: Nếu hắn chọn khu vực số 3. Tương tự, sau khi hắn chết, số 18, số 2 sẽ chiếm hai ô an toàn ở khu vực số 3. Trách nhiệm thăm dò khu vực của số 3 sẽ rơi vào số 2, số 18 nhẹ nhàng nằm không cũng thắng.

Thứ hai, nếu số 2 số 3 chọn khu vực số 3 trước, tình trạng cũng tương tự.

Thứ ba, nếu số 2 số 3 chọn mở ô khu vực số 2 trước. Nhìn qua như thể đang để hai người Du Châu “chiếm được lợi thế” nhưng kế hoạch thật sự là 2, 3, 7, 18, 2, 3, 7. Sau khi thăm dò xong thì đến phiên số 18 thăm dò khu vực số 1 hoặc số 3. Dựa theo tiền đề, số 18 chắc chắn sẽ chọn sai, dẫm lên bom, số 2 số 3 lập tức thuận theo đó chiếm 2 ô an toàn ở khu vực số 1 hoặc số 3. Tiếp đó đến phiên số 7 là Du Châu đi thăm dò khu vực cuối cùng.

Hoàn hảo, Du Châu thầm tán thưởng trong lòng. Nếu kế hoạch tiến hành theo từng bước, như vậy, số 2 số 3 có thể hoàn thành trò chơi, trở thành người duy nhất chiến thắng trò chơi.

Có lẽ biểu hiện khát máu của kẻ xâm nhập chỉ là một lớp ngụy trang, mục đích thật sự của bọn chúng không phải gϊếŧ người mà là ở kết quả cuối cùng. Việc này cũng giải thích tại sao hai kẻ đó không biểu hiện ra vui buồn hay tức giận khi có nhiều người bỏ quyền. Trong mắt bọn chúng, bỏ quyền tương đương với cái chết.

Về phần tại sao lại là kết quả cuối cùng, Du Châu mơ hồ phỏng đoán trong lòng. Có lẽ có liên quan đến điểm số cuối cùng trong trò chơi, người sống sót càng ít càng lấy được nhiều phần thưởng.

Có điều, nếu thật sự là vậy, khóe miệng của Du Châu hơi cong lên, có lẽ hai người bọn chúng sẽ thất vọng rồi.

Vì ván này, hắn thắng chắc.