Chương 8: Khách sạn Vĩnh Yên (8)

Tiếng gõ cửa và tiếng hét của Đinh nhân đã thu hút những người khác.

Trầm Tùng Nhiên nhìn chằm chằm vào cánh cửa nói: “hay là phá cửa vào đi.”

Đinh nhân gật đầu, hai người dùng vai đập thẳng vào cánh cửa, âm thanh khiến những người đang đi xuống cầu thang phải nhanh chóng bước nhanh hơn.

Trong lúc chạy, vẫn nghe thấy giọng nói của Diệp nhan: “Có chuyện gì vậy?”

Cửa bên này đã bị đánh bật ra, may mà không như lúc trước mở cửa ra đã nhìn thấy xác chết, phòng của ông chủ sạch sẽ hơn bọn họ tưởng.

Khi mở cửa ra, thấy một chiếc giường, chiếc chăn bông đã được gấp gọn gàng và đặt ở cuối giường.

Đinh nhân nhìn vào phòng vệ sinh, nhưng không có ai ở đó.

Kế Thiền và những người khác đi tới cửa vội hỏi, “Sao vậy, ông chủ đã xảy ra chuyện gì sao?”

Trầm Tùng Nhiên lắc đầu, “Tôi không thấy ông chủ, chúng ta đi tìm chỗ khác xem thử.”

Đinh Nhân ra khỏi phòng vệ sinh và lắc đầu nói với mọi người “Không có ở đó, lúc xuống không thấy ông chủ đâu.”

Mọi người đều lo lắng, Bối bối , đồng bạn của cô đã chết ngày hôm qua, nghe vậy liền ngây người, “Tại sao ngay cả ông chủ cũng biến mất, bị hung thủ gϊếŧ rồi sao? ”

Dù biết rất có thể ông chủ đã bị gϊếŧ, nhưng mọi người vẫn lên lầu ba tìm, nhưng không thấy gì.

Thấy vậy, Trịnh lưu khịt mũi, "Bây giờ tôi muốn cầu nguyện rằng tôi có thể sống sót đến ngày 29."

Những người bên ngoài duy nhất tại hiện trường chỉ còn lại Lưu kiệt và Bối Bối. Sự nghi ngờ của Nhâm hạo là đúng.

“Anh nói cái quái gì vậy? Đến ngày 29 là sao!”

Lần này Bối bối không ngăn anh lại, cô bắt đầu tự hỏi.

Đinh Nhân nhìn Trịnh Lưu bằng ánh mắt không đồng tình, sau đó giải thích: “Hắn không tỉnh táo, là bị kí©h thí©ɧ.”

Lưu kiệt lắc đầu, “Không phải, ngay từ đầu tôi đã thấy kỳ quái, rõ ràng giữa hai người có điểm bất đồng, không biết rõ về nhau, nhưng thường xuyên tụ tập bên nhau và không biết nói chuyện gì, chắc chắn là có vấn đề. ” Anh ta chỉ vào Diệp Nhan và Trịnh lưu rồi tiếp tục nói: " ông chủ nói cậu và người phụ nữ này là một cặp. Dù có cãi nhau lúc đầu, hai người cũng không nên xa lạ với nhau như thế. Hai người không phải là một cặp."

" à, bọn họ quả thực không phải một đôi, Ngay từ đầu là ông chủ đã hiểu lầm ... " bối bối lúc này nhìn năm người trước mặt, liền cảm thấy tình cảnh hiện tại của bọn họ rất nguy hiểm, thậm chí người đã có một chút cảm tình trước đó cũng, khiến cô nghi ngờ.

"Lưu kiệt nói đúng. Trước khi các người đến, mọi thứ trong khách sạn vẫn rất bình thường. Nhưng từ ngày các người đến, đồng bạn của chúng ta lần lượt chết đi."

Kế Thiền thở dài an ủi: "Chúng ta thật sự không phải người xấu, ngươi đã quên lúc trước hai vợ chồng ra ngoài tìm người hỗ trợ sao? Muốn gϊếŧ các người chỉ cần đem mấy đều mắc kẹt ở đây không phải rất tốt sao, tại sao lại để bọn họ rời đi.”

Lời nói này cũng có lý, nhưng Lưu Triệt vẫn không tin, chỉ kéo Bối bối lại bên mình, “Sau này chúng ta sẽ sống ở tầng một, đừng làm phiền nhau.”

Ngược lại nếu Đinh Nhân và những người khác gặp phải tình huống này cũng sẽ phản ứng như vậy, cũng sẽ nghi ngờ.

Lưu kiệt và Bối Bối ở trong phòng của ông chủ, trước khi bước vào, họ lấy một ít rau, trái cây cùng đồ ăn vặt từ nhà bếp, sau khi cửa đóng lại, liền không có động tĩnh gì.

Diệp nhan nhìn về phía cửa nói: “bọn họ ở bên trong sẽ không xảy ra cái gì chứ.”

Đinh nhân thu dọn quần áo của mình, mấy ngày nay anh không thay hay giặt, quần áo đã nhăn nhúm, “Không được , bọn họ bây giờ sợ là sợ chúng ta chết khϊếp ấy chứ, kệ bọn hắn đi. ” Kỳ thật ở trong mắt hắn, khó có thể nói đây là người sống, có thể bọn họ chỉ là một đám NPC cùng các dãy số liệu.

Diệp nhan nghe vậy cũng nói: “Ở đây đều là người chết, có lẽ chúng ta sau này sẽ bình an vô sự.” Trầm Tùng Nhiên không nghĩ như vậy, nàng có linh cảm không tốt, thương vong sẽ càng thêm thê thảm.

"Hệ thống không phải nói có hai lựa chọn sao. Một là sống đến ngày 29, hai là tìm manh mối. Nếu không, chúng ta thử tìm kiếm các phòng khác trong khách sạn này. Nếu có thể tìm ra manh mối tốt hơn, bây giờ ngồi đây không biết cái gì.”

Trịnh Lưu nghĩ có lý,“ Vậy tôi đi phòng khác nhìn xem. ”

Đinh nhân nhìn phòng ông chủ sau đó rời đi nói,“ chúng ta có nên vào phòng ông chủ tìm kiếm, chúng ta nên lục soát nơi đó, nhưng hai người họ nhất định không muốn ra ngoài. "

Trầm Tùng Nhiên đút tay vào túi," Để họ bình tĩnh lại một chút, chúng ta đi tìm chỗ khác trước. "

Vài người giải tán, Diệp Nhan vẫn đi theo Kế Thiền , và Đinh nhân cũng đi hướng Trịnh lưu muốn đi đến.

Chỉ còn lại Trầm Tùng Nhiên ở tầng 1. Cô nhớ tới nhà kho mà mình quan tâm lúc trước, liền đi vào phòng nhỏ.

Khi bước vào cửa, cô nhìn thấy cửa sổ bị vỡ đêm qua ông chủ đã bịt kín bằng bìa cứng, cô hít một hơi thật sâu và thở ra “Hai người đó có thể quay lại được sao?”

Trong nhà kho có một cái kệ hai tầng với những cái thùng bằng các tông. Tiếp theo, một số thùng giấy này là công cụ của ông chủ, chúng đều là búa, dao và những thứ tương tự.

Phần lớn còn lại là báo và tạp chí cũ, Trầm Tùng Nhiên nhớ rằng vẫn còn một cuốn tạp chí đang mở ở quầy lễ tân, như thể ông chủ đã rời đi sau khi đọc một nửa cuốn tạp chí.

có rất nhiều tạp chí, nếu thực sự muốn lật từng cái, không biết đến khi nào mới lật xong, cô vẫn phải tìm ra điểm mấu chốt.

Cô đứng dậy và đi tới quầy lễ tân để xem tờ tạp chí, đây là loại tạp chí giới thiệu những chuyện ngoài lề, tin tức, tương tự như tạp chí trong thế giới thực của cô.

Càng nhìn, cô càng cảm thấy đây có thể là một thế giới thực khác.

Sau khi lật vài trang, cô thấy một dòng tiêu đề lớn: [Một số khách du lịch con cháu nhà giàu đã biến mất ở Triệu Sơn! ]

Tin tức trên là về một số thanh niên thuộc các gia đình giàu có rủ nhau leo

núi, Triệu sơn lúc bấy giờ dường như khá nổi tiếng, từ khi những người này biến mất ở đây, ngày càng có nhiều truyền thuyết về Triệu sơn.

Cha mẹ của người mất tích thậm chí đã bỏ ra một số tiền khổng lồ để nhờ các chuyên gia tìm kiếm vài người, nhưng họ không tìm thấy gì.

Trầm Tùng Nhiên đang ngồi trên ghế xem tin tức, cô nhớ tới lúc trước xuống xe, phát thanh trên xe buýt lúc đó là đã đến Trạm Triệu Sơn, dường như là tin tức về ngọn núi đó.

Hơn nữa, lúc trước Bối bối còn nói mấy người bọn họ tới đây phát sóng trực tiếp một ngọn núi, hình như là Triệu sơn.

Đáng tiếc là cả hai đã trốn trong phòng vì sợ, và không có cách nào để xác minh.

Tin tức không cho biết liệu những người mất tích có được tìm thấy hay không, nhưng cuối cùng đã đi hơi xa, nói rằng một số người có thể đã bị bắt cóc và bị bán đi.

Trầm Tùng Nhiên không biết tin tức này phổ biến đến mức nào, nhưng cha mẹ của người mất tích không phải là những nhân vật đơn giản, một trong hai nam sinh là con trai duy nhất của một quan chức cấp cao.

Trầm Tùng Nhiên tiếp tục lật xem tạp chí, sau đó không có đề cập đến việc này, cô chú ý đến thời gian xuất bản, được xuất bản vào tháng 4 năm 2002.

Nhưng cô không biết bây giờ là năm nào, nghĩ xong liền lấy điện thoại di động ra, trước giờ cô chỉ chú ý đến đồng hồ, ngày tháng đều bỏ qua.

Cô mở lịch ra thì thấy hôm nay là ngày 22 tháng 5 năm 2017, nhưng ngày khai giảng là ngày 1 tháng 9 năm 2020.

Trầm Tùng Nhiên cất điện thoại di động đi, ông chủ của khách sạn thực sự có thể sưu tầm nhiều thứ, những cuốn tạp chí từ 15 năm trước vẫn còn giữ được.

Tiếp tục lật qua một tờ tạp chí khác, không có tin tức nào liên quan đến vấn đề này, vì vậy cô không còn cách nào khác hơn là đi đến nhà kho để tìm các tạp chí và báo cũ sau tháng 4 năm 2002.

Đó là việc duy nhất liên quan đến nơi đây vào lúc này, có thể là một manh mối.