Người giây trước còn dương dương đắc ý, hăng hái chơi trò chơi kinh dị đã biến thành một thi thể không đầu.
Vốn tưởng rằng có đùi có thể ôm, kết quả đại lão trực tiếp hẻo.
“Sắp xếp cho các người phòng 404, được chứ?” Cô nhân viên lễ tân mặc đồng phục màu xanh lại bắt đầu vặn vẹo, đầu lưỡi lạnh như băng của cô ta lần lượt áp sát trước mặt mỗi người, như giây tiếp theo sẽ xé xác bọn họ ăn vào bụng.
Ngạn Ninh bị dọa gần như sắp ngất đi, một giây sau, phía sau bỗng nhiên truyền đến một lực đẩy, mạnh mẽ đẩy Ngạn Ninh về phía trước, thân thể Ngạn Ninh mất cân bằng thoáng cái đã ngã về phía trước vài bước, khó khăn lắm mới lấy lại được thăng bằng, lúc Ngạn Ninh ngẩng đầu nhìn lên, cách mặt nhân viên tiếp tân mặc đồng phục màu xanh gần trong gang tấc.
"Có thể có thể, cô ấy nói cô ấy muốn phòng 404!”
Ngạn Ninh quay đầu lại, người đứng phía sau cô chính là Chu Đào.
"Sắp xếp cho cô… Ngài thấy phòng 404 như thế nào?"
Nhân viên tiếp tân mặc đồng phục màu xanh hung tợn mở cái miệng to như chậu máu, chờ mong Ngạn Ninh trả lời, chỉ cần Ngạn Ninh trả lời sai, cái miệng này sẽ cắn đứt cổ cô.
Nhưng sau khi nhìn rõ mặt Ngạn Ninh, thái độ của nhân viên tiếp tân mặc đồng phục màu xanh thay đổi 180 độ, cổ và miệng của cô ta nhanh chóng rụt về vị trí cũ, giọng nói vốn hung ác cũng trở nên nhỏ nhắn mềm mại.
9. Nếu thấy nhân viên tiếp tân mặc đồng phục màu xanh, đừng trả lời, nếu anh/cô ta chủ động hỏi bạn, đừng từ chối.
Lưu Đại Cường chết hẳn là vì quy tắc này.
Dù bây giờ nhân viên tiếp tân mặc đồng phục màu lam đã trở lại bình thường, Ngạn Ninh cũng không dám nói ra lời từ chối.
“Có… có thể.”
Tuy rằng điều thứ sáu nói, trong khách sạn không có phòng 404, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể kiên trì đồng ý.
Sai rồi, ngay từ khi bắt đầu đã sai rồi..
[Xin nhớ kỹ, ngay từ khi bạn bước chân vào khách sạn, trò chơi đã bắt đầu.]
Ngay từ đầu lúc bọn họ bước vào khách sạn, nhìn thấy nhân viên tiếp tân mặc đồng phục màu xanh kia thì không nên tùy tiện tiến lên đáp lời.
Nhân viên tiếp tân mặc đồng phục màu xanh hình như rất vui vẻ, cô ta đưa cho Ngạn Ninh một tờ mẫu file thông tin cá nhân, cũng đưa thẻ phòng 404 cho cô, trên thẻ phòng in hình một con thỏ màu đen, mắt thỏ đỏ như muốn tràn máu ra ngoài.
Ngạn Ninh viết tên Lưu Đại Cường vào mẫu file thông tin cá nhân, lại quay đầu nói với nhân viên tiếp tân mặc đồng phục màu xanh: "Còn… Còn phòng không? Bạn tôi ngủ rồi, tôi thay anh ấy đăng ký phòng.”
Nhân viên tiếp tân mặc đồng phục màu xanh híp mắt dừng lại nửa giây, lại nhanh chóng trả lời: "Đương nhiên có thể, mỗi vị khách đều phải đăng ký phòng của mình nha~”
Ngạn Ninh viết tên mình trên tờ mẫu file thông tin cá nhân mà nhân viên tiếp tân lấy ra lần 2, lần này cô được phân đến phòng số 305, thẻ phòng là màu trắng.
"Sắp xếp những phòng này cho các vị, được chứ?"
Có vết xe đổ của Lưu Đại Cường, những người còn lại nào dám từ chối nhân viên tiếp tân mặc đồng phục màu xanh? Cả đám điên cuồng gật đầu như gà mổ thóc.
Chu Đào, Triệu Mộng Nhiễm, Ngô Văn Thanh, Lục Gia Ngôn, Đào Ân, Trần Phương lần lượt được phân đến phòng số 101, 103, 202, 205, 306, 407.
“Êy zô, người trẻ tuổi các cậu chơi trò chơi kí©h thí©ɧ như vậy sao?” Trần Phương ôm ngực, vừa rồi lúc nhân viên tiếp tân mặc đồng phục màu xanh kéo dài cổ hỏi người, ngay cả thở bà ta cũng không dám.
"Có lẽ hắn chỉ là… Đăng xuất trò chơi thôi?” Nhìn thi thể Lưu Đại Cường, Chu Đào không xác định được, hiệu ứng đặc biệt khi Lưu Đại Cường chết thật sự quá chân thật.
“Đây là... cái gì?”
Bên thi thể của Lưu Đại Cường xuất hiện một tấm thẻ màu bạch kim, bởi vì vệt máu phủ lên nên thoạt nhìn cực kỳ mờ nhạt, nhưng Đào Ân tinh mắt, liếc mắt một các đã nhìn thấy tấm thẻ này.