Sau khi dùng xong bữa tối, Lục Gia Ngôn dẫn đầu đi đến phòng 404, Ngạn Ninh và Đào Ân đi theo phía sau Lục Gia Ngôn, chỉ đi thang máy một lần đã đến.
Biển số phòng 404 không giống với các phòng khác trong khách sạn, trên biển số phòng có hình một con thỏ màu đen, còn ba con số 404 thì đỏ tươi, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.
Ngạn Ninh lấy thẻ phòng ra quẹt một cái ở khu cảm ứng dưới chốt cửa phòng 404, cửa mở ra.
“Hai, hai người đi vào trước đi.” Ngạn Ninh nhảy vọt đến sau lưng Đào Ân, cửa chỉ mở ra một khe hở, trong phòng tối đen như mực, sẽ không có cái gì đột nhiên nhảy ra chứ?!
Lục Gia Ngôn: “...”
Giả vờ còn rất giống.
Lục Gia Ngôn đạp một cước đá cửa ra, mùi bụi bặm và nấm mốc đập vào mặt, sau khi cánh cửa bị mở ra, một con nhện nhỏ rơi xuống từ mạng nhện trên cửa, thiếu chút nữa dọa Ngạn Ninh sợ gần chết.
Lục Gia Ngôn: Sao lại cảm thấy… Không giống giả lắm nhỉ?
Lâu năm không tu sửa, đèn trong phòng đã hỏng, cũng may trên hành lang có ánh sáng, sau khi hoàn toàn mở cửa ra, ánh đèn trên hành lang chiếu vào phòng, có thể miễn cưỡng thấy rõ kết cấu trong phòng.
Kết cấu phòng 404 và phòng bình thường giống nhau như đúc, điểm khác biệt duy nhất là vị trí đầu giường vốn nên đặt hộp thơm lại đặt một hộp sắt kim loại, kích thước của hộp sắt, vừa lúc chứa được một trái tim.
Lục Gia Ngôn tương đối lớn gan, không chút do dự bước vào trong phòng, Đào Ân theo sát theo vào, Ngạn Ninh ở cửa quan sát một lúc, thấy Lục Gia Ngôn và Đào Ân vẫn còn sống tốt, mới chậm rãi di chuyển vào trong phòng 404.
Lục Gia Ngôn và Đào Ân vây quanh chiếc hộp sắt.
Trên hộp sắt cũng không có khóa, Lục Gia Ngôn cẩn thận đặt tay lên nắp hộp sắt – Xem ra đây chỉ là một cái hộp bình thường.
Lục Gia Ngôn đưa tay chạm vào cái hộp, cái hộp bật mở, trong khuôn đúc kim loại chính giữa hộp sắt khảm một trái tim, quỷ dị chính là, trái tim đang đập từng nhịp từng nhịp, giống như nó đã trở thành một sinh mệnh độc lập.
“Thuốc hòa tan đâu?” Lục Gia Ngôn hỏi.
Đào Ân nhanh chóng lấy thuốc hòa tan ra.
Nương theo ánh sáng lờ mờ trên hành lang, Ngạn Ninh đứng nhìn trái tim kia từ xa, Lục Gia Ngôn và Đào Ân vây quanh nó, giờ phút này trái tim như đang ở trên thớt chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Như vậy - Trò chơi sẽ kết thúc.
Một bóng đen bị ánh đèn trên hành lang kéo dài đến trong phòng, Ngạn Ninh quay đầu lại dọc theo phương hướng bóng tối, ở cửa ra vào, một con thỏ cả người đen kịt đứng lẻ loi ở đó, lỗ tai nó cụp xuống, sau lưng như có ánh sáng.
“Nhanh, nó tới rồi.” Chú ý tới động tĩnh ở cửa, Lục Gia Ngôn nhanh chóng thúc giục.
“Ừm, ừm.” Đào Ân chưa từng cầm kim, huống chi còn là tiêm vào một trái tim đang đập, tay cầm kim không ngừng run rẩy.
Thấy Đào Ân do dự, Lục Gia Ngôn đoạt lấy kim trong tay Đào Ân, đâm mũi kim vào trái tim, đẩy mạnh thuốc vào.
Theo chất dịch được đẩy vào, cả trái tim giống như bị nhiệt độ cao hòa tan, từng chút mềm đi, thu nhỏ lại, sau đó biến thành một bãi chất lỏng.
[Điều kiện qua cửa “Loại trừ nguyên nhân ô nhiễm” hoàn thành.]
[Năm phút sau tiến vào khâu kết toán.]
Âm thanh máy móc vang lên bên tai Ngạn Ninh.
Đợi Ngạn Ninh nhìn về phía cửa lần nữa thì cửa đã trống rỗng.
“Đơn giản thế! Tớ còn tưởng rằng sẽ có một BOSS rất khó đánh!” Đào Ân nghe được tiếng nhắc nhở kết toán thì thở phào nhẹ nhõm.
“Đây chỉ là một phó bản cấp D, phó bản cấp cao nhất trong [Kinh dị đại sư] là cấp S!” Lục Gia Ngôn cũng không vì trò chơi kết thúc mà vui vẻ: “Đừng vui mừng quá sớm, phó bản sau này sẽ càng ngày càng khó.”
Nghe xong lời của Lục Gia Ngôn, Đào Ân đột nhiên nghĩ đến một chuyện sởn gai ốc: “Trò chơi kết thúc rồi, vậy người chết trong trò chơi thì sao?”
“Trò chơi… Thật sự kết thúc rồi sao?” Ngạn Ninh chậm chạp dừng ở cửa trống rỗng, có chút giật mình.
Thỏ đen, thật sự là boss của phó bản này sao?