Khi số bậc thang không thích hợp, cần dựa theo lên lầu bên trái, xuống lầu bên phải đi lại.
Lục Gia Ngôn nhanh chóng đưa ra quyết định, chuyển sang bên trái.
Đào Ân đi theo Lục Gia Ngôn cũng đổi sang bên trái.
Ngạn Ninh theo bậc thang đi xuống, đi tới bậc thang thứ mười hai là bậc thang cuối cùng.
Số bậc thang bình thường.
Số lượng bậc thang mỗi người đếm là khác nhau.
Ngạn Ninh liếc sang bên cạnh một cái, lại phát hiện... Lục Gia Ngôn và Đào Ân đều không thấy nữa.
Cuối cùng cũng đến đoạn kinh điển của trò chơi kinh dị — Đồng đội biến mất rồi sao?
Ngạn Ninh hít sâu một hơi, an ủi chính mình, không có việc gì, chỉ cần không làm trái với quy tắc sẽ không có việc gì.
Không biết đi bao lâu, cuối cùng Ngạn Ninh cũng leo lên lầu năm, đẩy cửa ra, vừa lúc đúng bữa tối.
Sau Ngạn Ninh, Đào Ân cũng đi ra khỏi cửa ngầm.
“Triệu Mộng Nhiễm và Lục Gia Ngôn đâu?” Đào Ân hỏi.
“Không biết, tôi không thấy bọn họ.” Ngạn Ninh lắc đầu.
“Bọn họ sẽ không xảy ra chuyện chứ?” Đào Ân lo lắng nhíu mày, đột nhiên nắm tay Ngạn Ninh: “Có muốn trở về tìm bọn họ không?”
“Đừng, đừng... Tôi không muốn đi cầu thang này lần thứ hai đâu.” Ngạn Ninh lắc đầu như trống bỏi: “Tôi, tôi vẫn nên quay về nhà hàng chờ họ thì hơn. Cậu, cậu, chắc cậu phải đi một mình rồi.”
Ngạn Ninh đang định tránh khỏi tay Đào Ân trở lại nhà hàng thì bị Đào Ân kéo lại.
“Chẳng lẽ cô… Không phát hiện ra cái gì sao?” Đào Ân trước mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười khác thường, rõ ràng là một khuôn mặt ấm áp như ánh mặt trời, nhưng nụ cười này làm Ngạn Ninh cảm thấy rất không thoải mái.
“Phát, phát… Phát hiện cái gì?” Ngạn Ninh bắt đầu giả chết.
“Cô thật thú vị.” Đào Ân đột nhiên tiến lại gần, giữa ngón trỏ và ngón cái của cậu ta kẹp một tấm thẻ màu trắng, đó là… Thẻ phòng của Ngạn Ninh: “Thẻ phòng của cô tôi nhận nhé, còn có thẻ của cô…”
Đào Ân nói được một nửa, đột nhiên dừng lại, dùng ánh mắt nghi ngờ chuyển hướng về phía Ngạn Ninh, trong nháy mắt biểu cảm trở nên cứng đờ: “Vì sao… Vì sao giá trị không tăng?”
“Cái này không khoa học, từ sắc mặt, ánh mắt, cùng với động tác nhỏ theo bản năng của cô, cô đều đã…”
“Sợ, sợ hãi đến cực hạn.”
Ngạn Ninh thay Đào Ân nói tiếp câu còn lại, không, đó không phải là “Đào Ân”.
Khuôn mặt của “Đào Ân” bắt đầu biến đổi, ngũ quan của cậu ta bắt đầu mơ hồ, vóc dáng cũng bắt đầu thay đổi, vài giây sau, “Đào Ân” trước mắt biến đổi thành dáng vẻ của Triệu Mộng Nhiễm.
[Ngụy trang giả] của trận doanh hỗn loạn.
“Cô còn nhớ rõ… Điều kiện tăng cấp của giá trị hỗn loạn là gì không?”
Lời của Ngạn Ninh làm Triệu Mộng Nhiễm đột nhiên mở to hai mắt.
Điều kiện để làm tăng giá trị hỗn loạn của trận doanh hỗn loạn, là cần hãm hại trận doanh hiền lành, nhưng đối với trận doanh sợ hãi mà nói thì cần phải ngăn cản hành vi phá hoại của họ.
Trừ khi… Ngạn Ninh không phải là thành viên của trận doanh hiền lành, mà là người của trận doanh sợ hãi hoặc trận doanh hỗn loạn.
Làm sao có thể!
Trong trò chơi [Kinh dị đại sư], người bình thường đều được sắp xếp vào trận doanh hiền lành, nên trong trò chơi phần lớn đều là người của trận doanh hiền lành, người của trận doanh sợ hãi và trận doanh hỗn loạn chiếm số ít, hơn nữa người trận doanh sợ hãi và trận doanh hỗn loạn đều có thẻ nhân vật, mà người chơi open beta đều là streamer hoặc người chơi trò chơi kinh dị cấp cao, sao Ngạn Ninh lại có thẻ nhân vật?
“Cô… Cô không phải là Chanh nhỏ thật đấy chứ?” Đầu óc Triệu Mộng Nhiễm rối thành một nùi, cuối cùng cho ra một câu ngay cả chính cô ấy cũng không tin.
“Ừm… Cô, cô tin không?” Ngạn Ninh mở to hai mắt nói.
“Cô thay đổi phong cách livestream của mình rồi?”
“Tất cả đều là do cô giả bộ ra, đúng không!” Triệu Mộng Nhiễm cảm thấy não mình sắp quá tải rồi, nhưng đột nhiên cô ấy nhận ra được thêm một vấn đề càng nghiêm trọng hơn.
Sao cô ấy có thể dễ dàng lấy được thẻ phòng của Chanh nhỏ như vậy!
“Thẻ nhân vật của cô... là gì?”
Lần này, đến phiên Triệu Mộng Nhiễm cảm thấy sợ hãi.