Chương 25: Khách sạn thỏ đen (22)

Ước Mạc Sâm gợi lên một nụ cười lạnh, điều khiển từ xa trong tay hắn ta rơi xuống, cửa bốn phía của phòng thí nghiệm đều bị đóng lại.

Bọn họ là - Ba ba trong hũ.

Trong nháy mắt khi Ước Mạc Sâm đảo qua, Chu Đào cảm thấy máu của mình như đông lại.

Gã nhớ ra rồi - Ánh đèn mãnh liệt, tứ chi của gã bị cố định chặt chẽ, một bóng đen chặn đi ánh sáng chói mắt, bóng đen trong trí nhớ dần dần rõ ràng, biến thành… Khuôn mặt của Ước Mạc Sâm. Ước Mạc Sâm cầm trong tay ống tiêm màu xanh lá cây, bơm thuốc trong ống tiêm vào, theo sau đó là cơn đau kịch liệt truyền đến…

Đó không phải là mơ sao? Tại sao lại rõ ràng như vậy? Chu Đào sợ hãi ôm đầu, đột nhiên gã sờ trúng một thứ gì đó là lạ.

Sừng.

Trên đầu gã… mọc sừng.

Lượng tin tức khổng lồ lấp đầy đầu óc Chu Đào, nhưng một giây sau, đột nhiên gã cảm thấy thân thể mất cân bằng, một lực lượng khổng lồ hung hăng đẩy gã một cái, nửa người trên của gã bởi vì mất đi cân bằng, nghiêng về phía trước, lảo đảo vài bước, lao thẳng vào ngực Ước Mạc Sâm.

Tiêu… rồi.

Cảm giác sợ hãi cực lớn đè ép Chu Đào, gã trừng to hai mắt, không dám tin.

Thẻ nhân vật của gã, Chanh nhỏ của gã… Mọi thứ gã nghĩ gần như tan theo bọt nước.

Đau đớn kịch liệt truyền đến, trên ngực tràn ra một đóa hoa máu màu đỏ. Chu Đào kinh ngạc dời tầm mắt nhìn xuống dưới, dao giải phẫu lạnh như băng đâm vào ngực gã, ý thức bắt đầu mơ hồ, Chu Đào cứng ngắc quay đầu lại, muốn nhìn rõ phía sau gã là… là Ngạn Ninh.

Ngạn Ninh nhìn chằm chằm vào gã, lạnh lùng nhìn chăm chú vào tất cả những gì đã xảy ra.

Tên giả mạo kia, nó dám, nó dám!

Đột nhiên, con ngươi Chu Đào mở lớn –

Ngạn Ninh giơ tay lên với gã, trên cổ tay cô đeo một chuỗi lắc tay, ở giữa lắc tay là một vật trang trí hình quả chanh.

Đây là quà sinh nhật fan tặng cho Chanh nhỏ, Chanh nhỏ chỉ chọn cái này trong số hàng trăm món quà.

[Sợ hãi+20]

Âm thanh máy móc vang lên bên tai Ngạn Ninh.

Nhìn thấy máu, Ước Mạc Sâm càng trở nên hưng phấn, hắn ta ném Chu Đào trên mặt đất giống như ném rác rưởi, còn đạp lên người gã mấy cước: “Kế tiếp, là ai đây?”

Dưới tình huống khẩn cấp, Lục Gia Ngôn cầm lấy hộp sắt kim loại trong đống tạp vật ném về phía Ước Mạc Sâm, hộp sắt kim loại va chạm với đầu của Ước Mạc Sâm, phát ra âm thanh “Lộp bộp” thật lớn, giây tiếp theo, hộp sắt bị biến dạng, Ước Mạc Sâm bởi vì lực đẩy mà lui về phía sau một hai bước, nhưng trán của hắn ta vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.

“Chạy mau!”

Lục Gia Ngôn gần như là gằn từng chữ, cái hộp sắt kia nặng mấy cân, nếu là người bình thường, lúc này đầu đã bị đập ra một cái lỗ lớn.

Mà đầu của Ước Mạc Sâm hoàn hảo không tổn hao gì, thậm chí còn lộ ra nụ cười âm trầm với bọn họ.

Xong đời rồi - - BOSS cường độ này, bọn họ hoàn toàn đánh không lại!

Trong lòng Đào Ân điên cuồng kêu rên, gần như trong nháy mắt, cậu ta nhắm mắt lại.

Đèn chiếu sáng trong phòng thí nghiệm chợt lóe lên, dòng điện xuyên qua dây tóc, phát ra tia lửa điện nho nhỏ.

Một cái kìm vít bay ra từ phía sau Đào Ân, gắt gao đóng giữa bệ đèn và trần nhà, trong nháy mắt, tia lửa bắn ra bốn phía, kìm vít tách toàn bộ đèn từ trần nhà ra!

Dòng điện chạy tán loạn như rồng lửa, thắp sáng tầng hầm tối tăm, đèn trần đập trúng Ước Mạc Sâm, cả người Ước Mạc Sâm bị dòng điện kí©h thí©ɧ, phát ra tiếng kêu rên đau đớn.

Đào Ân quay đầu lại, tay Ngạn Ninh còn đặt trên hộp dụng cụ gần nhất, trong livestream, thiếu nữ chắn ở trước mặt đồng đội, bóng dáng cao ngất không sợ hãi lần nữa hiện lên ở trước mắt cậu ta, gần như trong nháy mắt, cậu ta sắp hô lên cái tên cậu ta sùng bái bấy lâu kia.

— Chanh nhỏ!

“Hắn, hắn hắn hắn đã chết chưa, mau bổ thêm một đao đi!” Ngạn Ninh căng thẳng, bắt đầu nói lắp, rất tàn nhẫn phá tan ảo tưởng của Đào Ân.