Lục Gia Ngôn tiến lên một bước, hung hăng quật ngã Chu Đào từ phía sau, đè Chu Đào xuống đất, mặt Chu Đào dán sát vào mặt đất, hai tay bị Lục Gia Ngôn đè chặt.
Chu Đào giãy giụa kịch liệt, nhưng rõ ràng sức lực của Lục Gia Ngôn lớn hơn gã, Chu Đào không nhúc nhích được.
Trong thang máy yên tĩnh lại.
Tải trọng dừng lại ở 13/10.
Đang lúc những người khác trong thang máy thở phào nhẹ nhõm, trong góc thang máy, một bóng dáng màu đen xuất hiện trong mắt mọi người.
Thỏ đen.
Thỏ đen xuất hiện.
Chu Đào đang bị Lục Gia Ngôn ấn xuống đất bỗng nhiên trừng to hai mắt, sợ hãi làm sức lực của gã thoáng cái tăng vọt lên vài phần, tránh khỏi tay Lục Gia Ngôn: “Thỏ đen... Cứu, cứu mạng!”
Đồ ngu!
Lục Gia Ngôn cố gắng che miệng Chu Đào, nhưng tất cả đã muộn.
11/13、12/13、13/13…
Chu Đào sợ hãi kêu lên làm cho trọng lượng trong thang máy nhanh chóng tăng lên.
Khi tải trọng nhảy lên 13/13, đèn báo trên thang máy chuyển sang màu đỏ, kim loại lạnh lẽo được bao phủ một tầng màu đỏ, sau đó tắt dần.
“Cảnh báo, quá tải, cảnh báo, quá tải!”
Âm thanh báo động máy móc đinh tai nhức óc vang lên.
Đèn chỉ thị tầng trệt nhanh chóng hạ xuống.
2、1、-1…
Cảm giác mất trọng lượng khi rơi xuống quét qua thân thể mọi người.
“Phanh!” Tiếng thang máy rơi xuống đất vang lên, bụi mù và bụi phấn khi áp lực nổ tung, vọt ra bốn phía.
Ngạn Ninh theo bản năng ôm lấy đầu mình, nhưng mà, cảm giác đau khổ trong tưởng tượng không có truyền đến.
Ngạn Ninh kinh ngạc ngẩng đầu, đột nhiên đối diện với ánh mắt Đào Ân.
Đào Ân thế mà lại xông tới dùng thân thể của mình che ở phía trên cô.
Lục phủ ngũ tạng như bị nghiền nát, đau đớn theo từng dây thần kinh lan tràn, khoang miệng, xoang mũi Đào Ân tràn ngập mùi máu tươi, máu tươi từ thái dương Đào Ân chảy xuống, nhưng Đào Ân vẫn cố nặn ra một nụ cười.
Ngốc bạch ngọt.
Một từ ngữ xẹt qua đầu Ngạn Ninh.
Ngạn Ninh nhìn mặt Đào Ân, cô không hiểu.
Sao lại có người như vậy chứ? Lạ thật.
Chu Đào quỳ rạp trên mặt đất, ho ra vài ngụm máu tươi.
Đau, đau quá, Chu Đào gã từ nhỏ đến lớn chưa từng đau đớn như vậy!
Loại đau đớn này giống như muốn xé toạc thân thể của gã, Chu Đào nhìn giá trị sinh mệnh của mình nhanh chóng tụt xuống, gần như sắp về 0.
Thanh giá trị sinh mệnh tụt xuống, giống như sức sống chân thật của gã.
Một trò chơi kinh dị, có cần thiết phải điều chỉnh cảm giác đau như thật vậy không?
Một suy nghĩ bất an xẹt qua đầu Chu Đào, gã khó khăn chống thân thể lên, trên đèn chỉ thị tầng trệt, số “-1” màu đỏ tươi lóe ra.
“Ha ha, con mồi tự mình... đưa tới cửa.”
Tiếng giày va chạm với mặt đất phát ra âm thanh cộp cộp, bước chân kia đang từng chút từng chút tới gần thang máy.
Vì Ngạn Ninh được Đào Ân bảo vệ nên cũng không bị thương quá nghiêm trọng, giá trị sinh mệnh của cô chỉ tụt 10 điểm, xem như tụt ít nhất trong tất cả mọi người.
Ngạn Ninh nhìn lên, một người đàn ông mặc áo blouse trắng, đeo kính bảo hộ đang lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ như đang thưởng thức con mồi của mình.
Phía sau người đàn ông là một bàn phẫu thuật to lớn, trên bàn phẫu thuật là một thi thể phủ vải trắng, trên mặt đất, tất cả đều là chân tay, nội tạng của các loại động vật.
Tiếng bước chân của người đàn ông không ngừng đến gần nơi này, hắn ta lấy một con dao phẫu thuật tinh xảo từ trong túi ra, vui vẻ thưởng thức, trên lưỡi dao còn lóe lên ánh sáng kim loại lạnh lẽo: “Lần đầu gặp mặt, các vị.”
Đột nhiên, hắn ta dừng một chút, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Chu Đào: “Có thể không phải tất cả mọi người đều là lần đầu gặp mặt.”
“Nhưng tôi vẫn tự giới thiệu một chút, tôi là quản lý khách sạn-Ước Mạc Sâm.”
“Chào mừng các vị đến với phòng thí nghiệm của tôi và là một phần trong thí nghiệm tuyệt vời của tôi.”
“Đã bị phát hiện rồi, chạy mau!” Lục Gia Ngôn quyết định thật nhanh.