Trần Phương đã năm mươi, nhưng bà ta không ngốc, không có thẻ phòng nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Dáng vẻ chết thảm của Lưu Đại Cường và Ngô Văn Thanh vẫn còn rõ mồn một trước mắt, ngũ quan vặn vẹo vì đau đớn của mỗi người bọn họ trước khi chết phảng phất vẫn còn ngay trước mắt, loại đau đớn này như có thể lây lan, làm cho bà ta vô cùng sợ hãi.
Sau khi ở phòng 407 một buổi tối, Trần Phương phát hiện, quy tắc đại sảnh nói, tất cả đồ đạc của khách sạn này đều dùng thẻ phòng cảm ứng là không sai. Nói cách khác, bà ta chỉ cần lấy được thẻ phòng của người khác là không thể sai được.
Trong số những người này, thoạt nhìn người vô dụng nhất chính là Ngạn Ninh, nhưng Trần Phương tận mắt nhìn thấy Chu Đào phát cuồng bị Ngạn Ninh một quyền đập ngã xuống đất, Trần Phương nhớ tới cảnh Ngạn Ninh dùng một gậy đánh ngất ông lão sừng dê, Trần Phương lùi bước.
Ngạn Ninh này lấy đâu ra sức lực kinh khủng như vậy? Bà ta cũng không muốn trở thành người thứ ba bị như vậy.
Vậy cũng chỉ có thể... xuống tay với Triệu Mộng Nhiễm.
Trần Phương là người đầu tiên đến nhà hàng, chọn một cái bánh mì khô gặm hai miếng, vẫn luôn chú ý khách trọ đi vào nhà hàng.
Triệu Mộng Nhiễm tới rất muộn, sau khi Triệu Mộng Nhiễm tiến vào nhà hàng, Trần Phương cố ý xếp hàng phía sau Triệu Mộng Nhiễm, thừa dịp Triệu Mộng Nhiễm gắp thức ăn, trộm được thẻ phòng của cô ấy.
Nhưng Trần Phương không có kinh nghiệm trộm cắp, mà bản thân Triệu Mộng Nhiễm cũng coi như nhạy bén, phát hiện hành vi trộm cắp của Trần Phương, cuối cùng hai người dằn co với nhau, nhưng Trần Phương vẫn cướp được thẻ phòng.
Trần Phương cầm thẻ phòng bạch kim trong tay, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được thả xuống.
Việc bà ta cần làm bây giờ chính là bảo vệ tốt thẻ phòng của bà ta, không được tiếp tục làm mất thẻ phòng, sau đó chờ đến hết thời gian trả phòng là được.
Phòng của Triệu Mộng Nhiễm là 103, Trần Phương tiến vào thang máy, định đi thang máy lên lầu một. Ngay khi thang máy chạy đến tầng 4, thang máy dừng lại, cửa thang máy mở ra, ngoài cửa không có một bóng người.
Không có khách trọ khác, rất an toàn. Trần Phương đi vào thang máy, nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, bà ta hài lòng lấy thẻ phòng ra, lại phát hiện thẻ phòng biến thành một tờ giấy bình thường.
Trần Phương dụi dụi mắt nhiều lần, nhưng ở trong tay bà ta vẫn là một tờ giấy bình thường không thể bình thường hơn.
Không đời nào! Rõ ràng bà ta đã trộm được thẻ phòng của Triệu Mộng Nhiễm, hơn nữa lại nhìn phản ứng của Triệu Mộng Nhiễm, chắc chắn cũng là dáng vẻ khi bị mất thẻ phòng. Một giây trước vẫn là một tấm thẻ bạch kim, sao bây giờ lại biến thành giấy trắng?
Thẻ phòng, sao lại biến thành giấy trắng được?
Trần Phương luống cuống, mà lúc bà ta chuyển tầm mắt xuống dưới, hơi thở như dần đông cứng lại.
Một con thỏ.
Một con thỏ toàn thân màu đen, có đôi mắt đỏ như máu.
Bà ta nhớ... có một quy tắc: Xin cảnh giác với thỏ đen, nếu thấy thỏ đen, xin hãy báo ngay cho nhân viên lễ tân trước, nhưng xin hãy xác nhận rằng, nếu bạn gặp được nhân viên lễ tân mặc đồng phục màu đỏ, anh/ cô ta sẽ đưa bạn đến nơi an toàn.
Đầu óc Trần Phương trống rỗng, bà ta từ từ dời ánh mắt đi, sợ kinh động đến con quái vật sắp tiến vào thang máy, cũng may lầu một là tầng công cộng, không cần thẻ phòng cũng có thể tới, Trần Phương vội vàng ấn nút lầu một, còn liên tục bấm nút vài cái, trong lòng cầu nguyện thang máy nhanh lên một chút.
Trong thang máy cực kỳ yên tĩnh, Trần Phương chưa từng cảm thấy thời gian vài giây ngắn ngủi này lại dài như vậy. Trong chốc lát, đèn báo lầu một sáng lên.
Nhân viên lễ tân nhất định phải mặc đồng phục màu đỏ!
Trần Phương yên lặng cầu nguyện.
Cửa thang máy từ từ mở ra…