Chương 18: Khách sạn thỏ đen (15)

“Be, be be—!”

Đột nhiên Chu Đào giật mình tỉnh giấc.

Đồng hồ trên tường đã chỉ hướng bảy giờ.

Chu Đào dang tay chân thành chữ đại nằm trên giường, đệm giường và ga giường của gã đều ướt đẫm.

Là mơ.

Chỉ là một giấc mơ, chỉ là một giấc mơ đáng sợ mà thôi.

Gặp ác mộng trong trò chơi kinh dị là chuyện bình thường.

Quy tắc thứ sáu cũng viết: Để nâng cao chất lượng giấc ngủ của khách trọ, trong phòng có đốt hương ngủ, nếu phát hiện mình biến thành động vật, xin đừng để ý, đó chỉ là một giấc mơ.

Đừng để ý, đó chỉ là một giấc mơ. Gã sẽ an toàn, rất nhanh sẽ qua cửa phó bản này, sau đó đứng bên cạnh Chanh nhỏ, tiếp nhận trị liệu từ Chanh nhỏ.

Chu Đào giống như con rối gỗ từ trên giường bò dậy, đầu gã rất đau, nhưng gã không quan tâm.

Mọi thứ đều bình thường, tất cả đều bình thường thôi.

Bảy giờ rồi, gã chỉ cần đúng giờ đến nhà hàng trên lầu 5 ăn cơm, sau đó gϊếŧ chết những kẻ cùng đi ăn cơm trên đó, gã sẽ có được tất cả.

*

Sáng sớm mới tỉnh lại, Ngạn Ninh cảm thấy cả người đau nhức, giống như có một chiếc xe tải lớn cán qua cán lại trên người cô vô số lần.

Cũng khó trách gặp ác mộng cả đêm.

Ngạn Ninh xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, cố gắng làm mình tỉnh táo hơn một chút, mở bảng điều khiển ra, nhưng trị số phía trên làm Ngạn Ninh cực kỳ hoảng sợ.

Giá trị sinh mệnh: 94

Giá trị lý trí: 85

Giá trị sinh mệnh của cô bốc hơi 6 điểm một đêm, còn giá trị lý trí mất 5 điểm!

“Ọc~” Bụng phát ra âm thanh kháng nghị rất không đúng lúc.

Từ lúc tiến vào trò chơi đến bây giờ, Ngạn Ninh chưa từng ăn cơm, đói bụng quá độ sẽ bị tụt giá trị sinh mệnh.

Còn giá trị tinh thần thì sao? Bởi vì gặp ác mộng?

Cô có nên cảm thấy may mắn vì khách sạn thỏ đen là phó bản ba ngày hay không, nếu thời gian dài, chỉ sợ cô sẽ bị bòn rút cho tới chết.

“Ngạn Ninh, cô có trong đó không?”

Tiếng gõ cửa vang lên, nghe giọng nói bên ngoài, hình như là của Đào Ân.

Ngạn Ninh nhìn ra ngoài xác nhận một lần, ngoài cửa đúng là Đào Ân.

“Cậu, cậu xoay một vòng trước đi.” Ngạn Ninh vẫn không quá yên tâm.

“A?” Đào Ân không hiểu vì sao Ngạn Ninh làm như vậy, nhưng vẫn quay một vòng tại chỗ: “Chúng ta ở cùng một tầng, tôi đến tìm cô cùng đi lên nhà hàng trên lầu 5.”

Sau khi Ngạn Ninh xác nhận 360 độ Đào Ân là thật mới mở cửa ra, cô cũng đói muốn chết rồi.

Cả đêm mơ thấy ác mộng, trạng thái tinh thần Ngạn Ninh thật sự có chút không ổn, cô cảm giác tùy thời mình sẽ đi đời.

Đi vào thang máy, Ngạn Ninh thiếu chút nữa nhầm lẫn số 5 và 1.

Tầng 5 và tầng 1 là tầng công cộng, đều không cần quẹt thẻ.

Nhưng chênh lệch giữa năm và một… Thật sự có chút lớn.

Sau khi ra khỏi thang máy, Đào Ân cảm thấy tinh thần Ngạn Ninh không tốt, quan tâm hỏi: “Tối hôm qua xảy ra chuyện gì sao?”

“Cũng, cũng không có.” Ngạn Ninh cố gắng giữ vững tinh thần, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Chính là… Tôi cảm thấy... Có rất nhiều dê nhỏ mang theo sao ở bên cạnh tôi.”

Dê… Nhỏ?

Sắc mặt Đào Ân cứng đờ, không khỏi nín thở lại.

Ngạn Ninh này... Sáng sớm hôm nay thức dậy đã kỳ kỳ quái quái, giống như zombie bị hút khô tinh khí, bây giờ lại nói có thể nhìn thấy dê nhỏ… Không phải là… Đã bị ô nhiễm đó chớ?

“Khụ... Nhìn thấy dê nhỏ đôi khi cũng là chuyện bình thường, có lúc tôi cũng nhìn thấy dê nhỏ, thật đó.” Đào Ân cố gắng che giấu sự khủng hoảng trong lòng mình.

Ngạn Ninh mặt nghi ngờ nhìn Đào Ân nói dối, tiếng nhắc nhở hệ thống của cô đang liên tục vang lên.

[Sợ hãi+1]

[Sợ hãi+1]

[Sợ hãi+1]

Cậu ta đang sợ cái gì? Vừa rồi cũng không xuất hiện chuyện gì đáng sợ nha?