Chương 15: Khách sạn thỏ đen (12)

Ngạn Ninh tháo ván gỗ trên giá giày ở cửa ra vào đặt trên nắp bồn cầu để quỷ không thể phá nắp bồn cầu thoát ra.

Hình như… Chưa đủ chắc chắn.

Có vật gì nặng hơn để đặt trên nắp bồn cầu không nhỉ?

Ngạn Ninh nhớ tới cái tủ hình vuông ở đầu giường, kích thước và chất lượng vừa như in.

Mặc kệ đi, tháo nó ra thôi!

Ngạn Ninh chuyển tủ đầu giường đến đặt trên nắp bồn cầu.

Sau khi làm xong tất cả công tác chuẩn bị, Ngạn Ninh mới thoáng yên tâm hơn chút, ngửa mặt nằm ở trên giường, nhưng cô lại phát hiện mình không ngủ được.

Vừa nhắm mắt lại, trong đầu cô là hình ảnh những yêu ma quỷ quái đã từng gặp qua trong trò chơi kinh dị.

Có đôi khi ngoài cửa sổ, tủ quần áo và bồn cầu cũng có thể truyền ra âm thanh kỳ lạ.

“Rầm!” Ngạn Ninh vừa định nhắm mắt, hình như phòng vệ sinh truyền ra một âm thanh không nên xuất hiện.

“Âm… Âm thanh gì… gì đó? Là do mình nghe nhầm sao?”

Ngạn Ninh tay chân luống cuống từ trên giường bò dậy, kéo cửa WC ra một khe hở, nhìn vào bên trong… Hình như tất cả đều bình thường.

“Rầm!” Âm thanh kỳ lạ đó lại vang lên, lần này Ngạn Ninh phát hiện nguồn gốc nơi âm thanh kia phát ra là… Bồn cầu.

Cuối cùng cũng… sắp đến rồi sao?

Ngạn Ninh nuốt nước miếng, một giây cũng không do dự, trực tiếp ấn nút xả nước.

Sau khi dòng nước xoay tròn thông suốt, cả thế giới trở nên yên tĩnh.

Thật đáng sợ, thật sự rất đáng sợ.

Trong lòng Ngạn Ninh còn sợ hãi, chui về ổ chăn của mình, bọc ba tầng trong ba tầng ngoài quấn mình thành một cục.

Đây là lần đầu tiên cô qua đêm trong trò chơi kinh dị, còn là phiên bản người thật, bất cứ lúc nào cũng có thể chết trong trò chơi.

Thế giới này bị làm sao vậy? Hoặc là… Rốt cuộc [Kinh dị đại sư] bị làm sao vậy? Chẳng lẽ thế giới thật sự bị thế lực khủng bố xâm lấn rồi?

Ngạn Ninh nhớ tới Lưu Đại Cường và Ngô Văn Thanh đã chết trong trò chơi.

Hình như bọn họ còn tưởng rằng mình chỉ đang chơi một trò chơi, một trò chơi có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, có thể kết thúc bất cứ lúc nào…

Ngạn Ninh trằn trọc, cuộn mình thành một quả bóng, người run lẩy bẩy.

Dị biến của [Kinh dị đại sư] tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài. Cô có một dự cảm nguy hiểm như sắp bị đẩy đến rìa vách núi.

Nếu như... [Kinh dị đại sư] thật sự dị biến… Ngạn Ninh đột nhiên nghĩ đến một chuyện vô cùng đáng sợ.

Cô có thể vì phát sóng trực tiếp trong trò chơi kinh dị mà bị quái vật trong thế giới này coi là cái đinh trong mắt hay không?

Lúc còn open beta, cô còn chễm chệ vị trí No1 trên bảng xếp hạng, còn hung hăng hành quái vật đến chết, có khả năng cô đã kéo thanh cừu hận của đám quái vật đó đầy rồi? Vậy sau này lúc cô livestream chơi trò chơi kinh dị sẽ đánh quái dịu dàng hơn một chút, còn… còn kịp không? Cô, cô, cô, trên thực tế cô không lợi hại, chỉ là một tiểu quỷ nhát gan, quái vật ngàn vạn lần đừng nên chú ý đến cô đó!!

Vì thật sự quá buồn ngủ, cuối cùng Ngạn Ninh vẫn ngủ thϊếp đi. Trong mơ, một cái bóng đen to lớn bao phủ lấy Ngạn Ninh, quái vật màu đen mở cái miệng như vực sâu, hung tợn nói với cô: “Ma nữ tà ác, cô gϊếŧ nhiều đồng loại của tôi trong thế giới trò chơi như vậy, hôm nay tôi muốn cho cô cảm nhận một chút đau khổ của tôi!”

Màu đen cực lớn đè xuống, Ngạn Ninh chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều biến thành một mảnh đen kịt.

Nơi sâu nhất của khách sạn, bóng tối lan tràn khắp nơi, một đoàn bóng đen trên mặt đất nhúc nhích, đột nhiên chất lỏng màu đen tạo thành một cái bong bóng, bong bóng nổ tung, bên trong là một đóa hoa hồng tươi đẹp. Ngay sau đó, vô số hoa hồng nở rộ từ trong chất lỏng màu đen.