Chương 45: Trường đào tạo Lê Minh

Hòa Ngọc vẫn còn đang phân tích phó bản, trước mắt cậu nhìn thấy một trận đạn mạc đổ xô vào.

"Hòa Ngọc tiêu rồi."

"Vạn Nhân Trảm, Eugene, Trấn Tinh, Annie, Đường Kha, Cách Đới và những người khác đang tham vào phó bản này, chắc chắn tất cả sẽ gϊếŧ Hòa Ngọc trong đêm đầu tiên."

"Với năng lực chiến đấu chỉ 8 điểm cậu ta sẽ không thể đánh bại ai cả, kết thúc rồi."

"Vạn Nhân Trảm đến đây chỉ để gϊếŧ cậu ta, chắc chắn sẽ gϊếŧ cậu ta."

"Dự đoán đêm nay Hòa Ngọc sẽ chết."

Hòa Ngọc: "..."

Chết chắc.

Cậu giơ tay và lại đẩy mắt kính.

Tình hình thực sự không ổn.

Tất cả những người bước vào đều là các cao thủ, và rõ ràng họ biết nhau.

Ngay cả khi họ không muốn hợp tác, nhưng sau khi biết quy tắc này họ nhất định sẽ liên thủ, nếu không các tuyển thủ khác quen biết với cách thức tấn công của đối phương và tố cáo lẫn nhau, điều đó rất nguy hiểm.

Hợp tác là cách tốt nhất để vượt qua phó bản này.

Các cao thủ cho thấy rằng họ không ngốc và không thiển cận chút nào.

Là một "dị số" và không phải người mà họ biết rõ nên việc Hòa Ngọc bị gϊếŧ đầu tiên là điều hoàn toàn bình thường, chưa kể còn có những người vào đây để gϊếŧ cậu.

Hòa Ngọc buông tay xuống và chỉnh lại áo khoác đồng phục của mình sau đó nở nụ cười.

Xin lỗi nhé.

Cậu không muốn chết một chút nào.

Hòa Ngọc bước đi, không đi đến "văn phòng báo cáo học sinh mới", mà đi về phía "văn phòng Hiệu trưởng".

Văn phòng báo cáo học sinh mới.

Ngoại trừ Hòa Ngọc, tất cả chín người khác đều đã đến đầy đủ.

Trong khi đó, Vạn Nhân Trảm tối sầm mặt nói: "Cậu ta là người đầu tiên vào đây, vậy người đâu?"

Eugene nhún vai: "Tao không biết, sau khi tao đến đây thì tới phòng báo cáo học sinh mới luôn, không thấy ai cả."

Trấn Tinh nhìn về phía ngã tư trước mặt, hiển nhiên gã cũng đang đợi một người chưa đến.

Nguyên Trạch là một chàng trai rất đẹp trai với mái tóc dài màu nâu, vô cùng thu hút sự chú ý, đường nét trên gương mặt gã thanh tú như một khuôn mẫu. Sắc mặt gã không chút thay đổi, bình thản nói: "Trong vòng nửa tiếng là phải báo cáo, cậu ta sẽ xuất hiện, trước tiên hãy thảo luận cách thăng cấp đã."

Quỳnh là một cô gái nhỏ bé, trông giống như một đứa trẻ vị thành niên nhưng ánh mắt cô ta đảo xung quanh, rõ ràng đang có ý tưởng gì đó.

Quỳnh nói: "Mọi người đều biết quy tắc và đương nhiên cũng biết rằng hợp tác là cách giải quyết tốt nhất."

Vạn Nhân Trảm không thích tất cả các tuyển thủ không phải hành tinh chính, vì vậy gã tối sầm mặt nói: "Tao có thể hợp tác với họ và đêm nay tao sẽ gϊếŧ mày đầu tiên."

Sắc mặt của Quỳnh thay đổi nhưng cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại và nhún vai: "Cậu sẽ không, cậu chỉ muốn gϊếŧ Hòa Ngọc, một khi chúng ta bắt đầu gϊếŧ gϊếŧ lẫn nhau thì sẽ hoàn toàn không còn sự tin tưởng, điều này càng thêm nguy hiểm."

Cô ta đè nhẹ chiếc mũ lưỡi trai màu đen của mình xuống và nói: "Vạn Nhân Trảm, nói thật đi, chín người chúng ta cùng hợp tác, không cần đẩy người ra khỏi đấu trường ở vòng đấu đầu tiên, quan trọng nhất là thu thập trang bị."

Vạn Nhân Trảm lạnh lùng hừ một tiếng nhưng không phản bác.

Trấn Tinh không nhìn thấy Hòa Ngọc, thu hồi ánh mắt khó chịu quay mặt đi chỗ khác, mái tóc bạc màu sao băng trên trán rực rỡ, đôi mắt đỏ rực tràn đầy vẻ không kiên nhẫn: "Báo cáo đi, chuyện còn lại chúng ta sẽ nói sau."

Cách Đới nhìn qua Eugene, giọng nói đều đều vang lên: "Không ngờ chúng ta đều vào cùng một đấu trường, để đảm bảo sự an toàn, chúng ta sẽ cùng hành động tối nay, trước mặt tất cả mọi người, một người một dao cho một NPC."

Chỉ cần tất cả bọn họ đều gϊếŧ một người nào đó thì tất cả đều là "thủ phạm", không ai có tư cách tố cáo.

Đương nhiên, nếu đêm nay ai đó may mắn gϊếŧ được hung thủ trước khi những người khác có một trăm nghìn phiếu bầu chọn thì coi như bọn họ đã gặp xui xẻo.

Vạn Nhân Trảm: "Tao không quan tâm mày có kế hoạch gì nhưng tối nay tao sẽ gϊếŧ Hòa Ngọc."

Giọng nói của gã lạnh lùng, ánh mắt đầy ác ý, vô thức nắm chặt tay lại tạo ra tư thế nắm rìu.

Eugene liếc nhìn gã một cái, ý nghĩa sâu xa, suy nghĩ một chút rồi nói: "Được, chỉ cần mày có thể đánh bại thì cứ gϊếŧ cậu ta, nhưng trước khi gϊếŧ, cho tao hỏi mấy câu hỏi."

Eugene không nghĩ rằng Vạn Nhân Trảm có thể gϊếŧ được người đó.

Đây là một trực giác.

Tư thế mà người đó bay từ đầu cá lớn xuống thật quá tuyệt vời, quá sống động, để lại ấn tượng sâu sắc khó phai trong tâm trí của Eugene.

Trong phòng phát sóng trực tiếp của Eugene, những dòng đạn mạc đồng loạt xuất hiện.

"Đại ca Eugene à đó chỉ là một tân thủ có năng lực chiến đấu 8 điểm."

"Anh đã đánh giá cậu ta quá cao rồi, đêm nay cậu ta sẽ xong đời."

"Chỉ cần một đao của Vạn Nhân Trảm, cậu ta sẽ bị chém thành phế vật."

"Tôi đã nói trước rồi, chắc chắn Hòa Ngọc không thể sống sót qua vòng loại đầu tiên, với năng lực chiến đấu ít ỏi đó, cậu ta không thể thật sự chiến đấu với dao kiếm thật."

"Bây giờ đã biết năng lực chiến đấu quan trọng đến mức nào rồi đấy." "Vòng loại trực tiếp là trận chiến thật sự, không có bất kỳ sự hỗ trợ nào như khi có cá lớn giúp cậu ta vượt qua." "Vì vậy, ha ha, tôi đợi để xem Hòa Ngọc bị chém, chờ xem Vạn Nhân Trảm, Trấn Tinh, Eugene cảm thấy thất vọng." "Ai nói giúp Hòa Ngọc thì đi ra, nếu cậu ta có thể sống qua đêm nay, tôi sẽ bỏ phiếu cho cậu ta."