Chương 37: Vòng tuyển chọn trên biển

Trái lại điều này rất đúng, đã trải nghiệm trận chiến cùng gió mưa trên biển, lại còn phải tự bò lên, không ai là không chật vật.

Eugene chuẩn bị xoay người.

"Ào ào ——"

Trong biển, tiếng gió do cá lớn bơi nhanh khi di chuyển truyền đến.

Eugene ngẩng đầu nhìn lại phía đó, thấy một con cá lớn đang đến gần, con cá lớn này còn lớn hơn bất kỳ con cá lớn nào gã từng thấy trước đây, nếu gặp nó trong biển, chỉ sợ ngay cả gã cũng sẽ thấy phiền phức.

Thế nhưng đây là trên hòn đảo.

Ngay lúc cá lớn càng lúc càng hiện rõ, Eugene lại lần nữa giơ ngón tay giữa lên, khuôn mặt máy móc rất sinh động rất hoạt bát: "He he, ông đây ở trên đảo, mày không lên được đâu! Có bản lĩnh thì tới đây, có bản lĩnh mày lên bờ đi! Mày có bản lĩnh thì —— mé?"

Ngón tay của gã vẫn đang dựng thẳng, trố mắt ra, không thể tin được nhìn về phía trước.

—— Mé ơi nó lên bờ thật.

Chỉ là không phải cá lớn lên bờ, mà là tên đang ngồi trên đầu cá lớn lên bờ.

Cậu đứng dậy khỏi đầu cá lớn, sau đó dang rộng "đôi cánh" của mình ra, lướt bay xuống từ đầu con cá lớn. Toàn thân cậu sạch sẽ thoải mái, tư thế bay lượn cũng cực kỳ tiêu sái.

Không ai không chật vật?

—— Có thật kìa.

Eugene trừng mắt to, há to mồm, không thể tin được mà nhìn người kia.

Người kia hạ xuống trên tảng đá bên cạnh Eugene, thu đôi cánh lại, nhìn về phía biển sâu, tiêu sái phất phất tay ——

"Ông bạn già, chào tạm biệt và hẹn gặp lại."

Eugene: "?" Con mẹ nó, con hàng này là ai?

Cá lớn: "?" Ai đây?

Cá lớn có chút mờ mịt.

Dù cho nó không ăn thịt người, nhưng khi người xuất hiện ngay trước mắt nó, nó cũng không bị mù, nó thấy được.

Do đó nó "nhìn thấy" trên người mình mới có một người bay ra ngoài, bình ổn đáp xuống bờ biển đối diện.

Cặp mắt mờ mịt của cá lớn chớp chớp.

Trí não có hạn của nó nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc người này nhô ra từ đâu chứ.

Cá lớn hoang mang nhìn Hòa Ngọc, nhưng nhìn từ góc độ của Eugene thì ——

Cá lớn đang thâm tình nhìn người trước mắt này.

Người này có bộ dáng rất gầy gò, nhìn không giống bộ dáng của cao thủ.

Nhưng Eugene chỉ cần vừa nhìn thấy toàn thân người này sạch sành sanh, tóc thì nhẹ nhàng khoan khoái tùy ý rũ trên trán, sẽ rất khó tin tưởng người này không phải cao thủ.

Lúc mọi người đều chật vật lên bờ, chỉ có mình cậu là tiêu sái, thế này còn không phải là cao thủ sao?

Lúc người người lái thuyền thì cậu cưỡi cá, thế này còn không phải là cao thủ sao?

Lại nghĩ đến việc cậu thao túng cá lớn, cá lớn chăm chú nhìn cậu…

—— Đệt, từ lúc nào mà Show sống còn đỉnh lưu lại xuất hiện nhân vật như vậy thế?

Eugene trừng to mắt nhìn Hòa Ngọc, ánh mắt đầy vẻ kính nể và chấn động.

Hòa Ngọc vẫy tay với cá lớn, một tay cậu nhấc túi nước, một tay khác cầm xiên cá khô nhỏ cất bước rời đi, động tác tiêu sái "không vướng chút bụi trần".

Đi ngang qua Eugene đang dại ra nhìn cậu, sắc mặt của Hòa Ngọc vẫn không chút thay đổi, chỉ là gật đầu khẽ đến mức không thể nhìn thấy, như là lễ phép chào hỏi.

—— Tư thái thong dong lạnh lùng.

Trong nháy mắt, cậu chỉ lưu lại một bóng lưng cho Eugene.

Eugene nhìn bóng lưng cậu một chút, lại nhìn qua cá lớn vẫn đang chìm trong biển trông qua hướng này…

Eugene: "Ai da —— người anh em, chờ tôi với." Mọi người giao lưu trao đổi đi…

Gã nhấc chân, đuổi theo hướng Hòa Ngọc đi.

Đạn mạc phòng phát sóng trực tiếp ——

"…"

"… Nhìn bộ dáng khϊếp sợ của Eugene kìa, nói thật, tôi cảm thấy hình như đợt này Hòa Ngọc đã trấn trụ đại ca Eugene rồi."

"Eugene!! Năng lực chiến đấu của cậu ta chỉ có 8!! Đừng xem cậu ta là đại ca!"

"Mới vừa chứng kiến cảnh Eugene mình đầy đất cát bò lên, sau đó Hòa Ngọc lại tiêu sái vỗ cánh, đột nhiên cảm thấy, hình như mấy trang bị hỗ trợ này của Hòa Ngọc cũng không phải vô dụng lắm."

"Đúng vậy, cơn sóng này qua, thật sự trông Hòa Ngọc có hơi đẹp trai…"

"Ha ha, chỉ có mỗi tác dụng làm màu chứ gì? Ra đánh thật ấy à, có chút sát thương nào không?"

...

Đạn mạc vẫn náo nhiệt như trước.

Eugene là một tuyển thủ nổi tiếng, Hòa Ngọc là tuyển thủ hiện đang cực kỳ gây tranh cãi, chủ đề liên quan đến bọn họ đều vô cùng náo nhiệt.

Hòa Ngọc biến mất rồi, Eugene đuổi theo cậu.

Cá lớn lại dại ra trong chốc lát, lắc lắc đầu xoay người rời đi.

—— Không nghĩ nữa, dù sao bây giờ nó cũng không ăn thịt người.

—— Hình như ngửi được mùi thức ăn.

Cá lớn vẫy đuôi một cái, vui sướиɠ mau chóng đuổi về hướng thức ăn.

Một con cá lớn hung tàn mở ra thế giới mới, tại hải vực nơi không có tuyển thủ dự thi này, nó tiếp tục gây ra sóng gió, bắt gϊếŧ những con cá lớn và boss nhỏ khác.

Nó mãi mãi không biết mình đã thay đổi thực đơn thế nào.

Những đồng loại bị nó đuổi theo gặm cắn kia cũng mãi mãi không biết rốt cuộc trên người đồng loại "biếи ŧɦái" của mình đã xảy ra sự kiện ly kỳ gì.

—— Với việc này, Hòa Ngọc bình tĩnh phất ống tay áo rời đi, ẩn sâu công và danh.