Chương 32: Vòng tuyển chọn trên biển

Lúc này màn hình sáng đến đáng sợ, ánh sáng trắng chói loá đốt cháy con mắt của những người bên ngoài màn hình, khiến nước mắt sinh lý chảy xuống “róc rách”, trong phòng phát sóng trực tiếp hầu như chỉ có ánh sáng trắng, không nhìn rõ được gì .

Chu Nhị chửi thề: “Đệt, cmn rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Trước mắt anh ta là một mảng tối đen, đó là hậu quả của việc bị ánh sáng trắng chói mắt kí©h thí©ɧ, thậm chí nó ảnh hưởng đến đại não, có một cảm giác hoa mắt chóng mặt.

Hồi lâu, Chu Nhị mới khó nhọc hồi phục lại.

Đôi mắt anh ta đỏ hoe, lấm lét nhìn về phía màn hình, nheo mắt, cố gắng nhìn rõ đạn mạc đang chạy đầy màn hình.

"Má ơi, may mắn là ông đây né nhanh."

"Ha ha ha, vừa rồi tôi cũng chuyển sang phòng phát sóng trực tiếp khác, đoán chừng khi cậu ta chiếu xong thì mới quay về."

"Tôi đeo kính mát rồi, nhưng cũng vẫn hơi khó chịu."

"Cái chiêu này thật kinh tởm, vl lần đầu tiên tôi xem phát sóng trực tiếp đã bị đau mắt rồi."

"Tôi đã có thể dự đoán được người mới xem sắp nổi điên rồi."

"Bây giờ mọi người đều biết trang bị hèn hạ ba điểm của cậu ta là gì rồi nhỉ."

"Gần đây cậu ta luôn dùng thủ đoạn này, thật là thâm quá."

"Nếu như không biết cậu ta là người hành tinh rác, tôi còn hoài nghi rằng cậu ta hack game rồi, đúng là tai hoạ, đi tới đâu là giày vò người khác đến đó."

"Gần đây không ít tuyển thủ gặp phải cậu ta, may mắn thì mất trang bị, xui xẻo thì mất mạng, đúng là thảm vl."

Chu Nhị: “...”

Đôi mắt đỏ như máu của anh ta mở to, toàn thân đều không ổn rồi.

Đây là Hòa Ngọc làm.

Dùng cây "thước kẻ" cùn đến mức không thể nhìn ra đó là con dao của cậu ta.

Hơn nữa, cậu ta còn thường làm như vậy.

Mẹ kiếp, đây là chuyện con người làm ra à.

Chu Nhị nổi cáu rồi, có vô số khán giả đỏ mắt và nổi cáu với Chu Nhị, bọn họ đăng lên từng câu từng từ chửi bới trong phòng phát sóng trực tiếp, không chỉ mắng Hòa Ngọc mà thậm chí ngay cả ban tổ chức của Show sống còn đỉnh lưu cũng bị chửi.

Show sống còn đỉnh lưu mười năm tổ chức một lần, đây là kỳ thứ 32. Hơn 300 năm qua, Hòa Ngọc là người đầu tiên làm mù mắt khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp.

Nghĩa trên mặt chữ, đúng thật là mù mắt.

Đến cả ban tổ chức lúc này cũng ngơ ngác

Người Lam Tinh cười to, trong số bọn họ cũng có người bị nhức mắt nhưng điều này cũng không ngăn được bọn họ vui mừng, vui mừng vì những công dân Liên Bang cao cao tại thượng kia đang bị chọc tức đến mức giẫm chân.

Hòa Ngọc, làm tốt lắm.

Hòa Ngọc nhìn đạn mạc, điềm tĩnh thu dao cùn về.

Đúng là cậu cố ý.

Hôm đó khi nhặt được dao cùn, do vấn đề góc độ, đôi mắt Hòa Ngọc bị chói một cái, nhìn về hướng mặt trời trên không trung, cậu lập tức nghĩ ngay đến cách làm sao sử dụng con dao cùn ba điểm này rồi.

Hòa Ngọc chưa bao giờ thấy trang bị vô dụng.

Bất kì trang bị nào bỉ cần dùng đúng cách đều có thể phát huy được tác dụng không thể ngờ đến.

Cậu biết rằng công nghệ Liên Bang tiên tiến hơn, những khán giả đó không cần xem truyền hình trực tiếp trên điện thoại di động hoặc máy tính như người Lam Tinh, họ dường như có thể thấy tận mắt, sờ tận tay.

Càng thực tế hơn, thú vị hơn và cảm nhận tốt hơn.

Liên Bang không cần loại ống kính khi quay mà Lam Tinh sử dụng, nhưng không thể không có ống kính, "ống kính" của Liên Bang tồn tại ở một dạng khác.

Nếu như vậy thì —

Ánh sáng và con dao cùn này dùng với nhau, thêm "ống kính" quá nét, có phải còn có thể mang đến cho người xem một số trải nghiệm khác không?

Hòa Ngọc suy nghĩ một chút liền thực hành, khi gặp một boss nhỏ khác, cậu đã thử nghiệm ngay tại chỗ.

Nhìn cảnh đạn mạc sụp đổ và chửi bới, Hòa Ngọc cảm thấy dễ chịu rồi.

Vừa có thể dùng trong cuộc đấu của cậu, lại có thể để lại cho khán giả ấn tượng sâu sắc, đỉnh của chóp luôn.

Khóe miệng cậu hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn về phía trước.

Nhớ kỹ đi, chúng mày hãy nhớ lấy cảm giác lúc này.

Chúng mày sẽ phải vĩnh viễn nhớ lấy tên của tao, muốn quên cũng quên không được.

Cảm nhận sinh học tại hiện trường còn sâu sắc hơn so với những người đang ở trước màn hình, hai người sống sót đó đã bị chiếu cho choáng váng, đôi mắt đờ đẫn, lềnh bềnh trên mặt nước trong sự ngơ ngác.

Con cá mập cũng bị chiếu vào mắt, lúc này nó vô cùng tức giận.

Nó không phân biệt được Hòa Ngọc với cá lớn dưới thân cậu, nó vừa nhìn về phía cá lớn, tất nhiên nó sẽ cho rằng đây là do cá lớn làm, cá lớn đang khiêu chiến mình.

Thế nên, nó nhào lên.