Chương 30: Vòng tuyển chọn trên biển

Có người lẩm bẩm: “Quá mạnh, thế mà còn có thể điều khiển cá lớn, có thể làm cho cá lớn chống lại bản năng...”

“Là đại thần của hành tinh chính đúng không?”

Người đàn ông cụt tay lắc đầu: “E là không phải, tuyển thủ dự thi của hành tinh chính sẽ không gϊếŧ Độc Nhãn mà buông tha cho chúng ta, tóc đen mắt đen, càng không phải người của hành tinh Cơ Giới, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy...”

“Cho dù là ai thì cũng quá mạnh, chắc chắn là đại thần, điểm năng lực chiến đấu chắc chắn là rất cao đúng không?”

Đạn mạc: ...

Lúc này, trong đội ngũ của bọn họ đột nhiên có người nói: “Bỏ qua vị đại thần đó trước đã, bây giờ những người này nên xử lý như thế nào?”

Tầm mắt của anh ta hướng xuống mặt nước, ánh mắt tàn độc.

Đội ngũ của hành tinh chính này mạnh nhất chính là hai người đã chết kia, mà hiện tại, trước mặt bọn họ chỉ còn lại một vài tuyển thủ dự thi không có thuyền, còn xuống nước nữa nên sức chiến đấu giảm mạnh...

Mà những người này, vừa rồi còn muốn hành hạ bọn họ đến chết.

Cụt tay che miệng vết thương của mình lại, nghiến răng nghiến lợi: “Gϊếŧ bọn họ!”

Trong nước, các đồng đội của Độc Nhãn lúc trước còn ngang ngược trắng mặt.

—— Vị trí bị đảo lộn trong nháy mắt.

Phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc.

“Má ơi má ơi, tôi đến từ phòng phát sóng trực tiếp của Độc Nhãn này, quá mạnh rồi đấy, thế mà lại có thể điều khiển được cá lớn!”

Bình luận này vừa nhảy lên, phòng phát sóng trực tiếp yên lặng xuống một cách quỷ dị, một lát sau mới đột nhiên bùng nổ ——

“Đồ ngốc kia, không biết xem tỉ mỉ cụ thể tình hình phòng phát sóng trực tiếp sao? Đây là Hòa Ngọc của hành tinh rác đó, là Hòa Ngọc năng lực chiến đấu chỉ có năm điểm thôi đó!!”

“À, không đúng, hiện giờ đang được tám điểm.”

“Thế mà vẫn có người không biết đến tuyển thủ dự thi số 2333 Hòa Ngọc của hành tinh rác này nữa sao?”

“Cậu ta căn bản không điều khiển được cá lớn!”

“Ai đó phân tích một chút đi, vì sao cá lớn lại đột nhiên ra tay với Độc Nhãn thế?”

“Là do Hòa Ngọc đó! Khi đi ngang qua Độc Nhãn, Hòa Ngọc đâm cá lớn một cái, cá lớn bực bội lên liền tiêu diệt mọi sinh vật xung quanh. Đằng ấy mới tới đấy à? Việc mà Hòa Ngọc làm này là rất bình thường!”

“Cũng đúng, gần đây những người chết như vậy không ít, thật là oan ức thay cho bọn họ.”

...

Ba ngày trước, Hòa Ngọc không đi lên hải đảo, người xem của phòng phát sóng trực tiếp cũng không xác định được rốt cuộc cậu có nhìn thấy hải đảo hay không.

Ba ngày nay, cậu không chạm nước cưỡi cá lớn bơi khắp nơi, số người chết dưới tay cậu, không đúng, là chết dưới tay cá lớn của cậu đã không ít.

Đặc biệt là những kẻ săn gϊếŧ người của hành tinh rác, gặp một người chết một người.

Làm cho người trong phòng phát sóng trực tiếp mở rộng tầm mắt, cũng làm cho rất nhiều người phải nghiến răng nghiến lợi.

Hai ngày này số người mắng Hòa Ngọc rất nhiều, nhưng số người xem cũng rất nhiều, cũng làm phòng phát sóng trực tiếp của cậu cố định ở vị trí thứ chín trong khu vực tuyển chọn, từ chối qua vị trí thứ mười, trước sau treo mãi ở nơi đó.

Người mới vào nghe xong lời giải thích lại hỏi ——

“Vậy vì sao cá lớn của Hòa Ngọc lại không ăn thịt người?”

Đạn mạc: “Quỷ mới biết, con cá lớn này kỳ kỳ quái quái, gần đây đi theo Hòa Ngọc lại thích ăn cá lớn, ăn đến mức thân hình béo lên một vòng thì thôi không nói, ngược lại không thích ăn thịt người, quả thực làm cho người ta không biết nên nói gì.”

Hòa Ngọc nhướng mày một cách khó phát hiện.

Thật ra cậu cảm thấy cá lớn thích ăn thịt người mà không ăn những con boss nhỏ khác rất không hợp lý.

Nhìn cơ thể của cá lớn, lại nhìn sang cơ thể con người.

Không nói cái khác, chỉ nói đến động tác bắt gϊếŧ một người thôi là nó đã ăn không bữa ấy rồi.

Quả nhiên, cho nó ăn thịt một vài boss nhiều một chút, mở ra cánh cổng của thế giới mới, nó liền không thích ăn thịt người nữa.

Ăn thịt người quả thực chỉ lãng phí thời gian.

Nó thích ăn boss nhỏ, đương nhiên thích nhất vẫn là thịt cá lớn, ăn đến mức nó thân cường thể tráng, dáng người càng thêm linh hoạt, quả thực không thể vui sướиɠ hơn được.

Cá lớn vui sướиɠ bơi vèo trên biển.

Hòa Ngọc bình tĩnh ngồi ở phía trên.

Lúc này, lại có người hỏi ——

“Ba ngày không vào phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc, lười xem lại quá trình quá, năng lực chiến đấu của cậu ta sao lại biến thành tám rồi? Ba điểm kia là công cụ gì thế? Trang bị mới mà chỉ được mỗi ba điểm, ba ngày nay cậu ta không nhặt được trang bị nào tốt hết sao?”

Đạn mạc lại lần nữa chìm trong sự yên lặng quỷ dị.

Một lát sau mới có một người nói qua——

“Đối với những người khác thật đúng là rất vô dụng, nhưng đối với Hòa Ngọc của bây giờ mà nói... Mẹ nó dùng quá tốt, vừa tiện vừa hữu dụng! Mẹ nó, quả thực không dám nhớ lại!”

Người mới vào ngơ ngác: “Vậy rốt cuộc là cái gì?”