Chương 21: Vòng tuyển chọn trên biển

Tất cả khán giả đều mở to hai mắt, trong đầu hiện lên một ý nghĩ.

“Cậu ta điên rồi.”

“CMN? Đây là tự sát à?”

Cười càng đẹp, dao đâm càng tàn nhẫn.

Giống như còn ngại chưa đủ, khóe miệng cậu lại cong lên, hai tay cầm dao, xoay tròn một cái thật mạnh.

Phụt!

Có máu tràn ra, chậm rãi chảy xuống từ vị trí lưỡi dao.

Cho dù chỗ đâm này là vị trí trung tâm ở trên đầu, Hòa Ngọc có năng lực chiến đấu hai điểm, con dao có năng lực chiến đấu ba điểm cũng không gϊếŧ chết được cá lớn.

Nhưng —

Có thể khiến nó phát điên.

"Grừ."

Cơ thể của cá lớn lao ra khỏi mặt nước, đầu hướng lên trên, cơ thể căng cứng, miệng há to gầm lên một tiếng.

Hòa Ngọc nắm chặt con dao cắm trên đầu cá lớn, bản thân treo lơ lửng trên lưng nó, cá lớn điên cuồng lắc lư, nước xung quanh đánh thành sóng cuồn cuộn.

Hòa Ngọc cắn răng, nắm chặt không buông, chống lại sự vùng vẫy của cá lớn.

"Ào!"

"Grừ!"

"Tách tách!"

Âm thanh không ngừng vang lên, người trên lưng con cá lớn bị hất quăng bay lên, thân thể của cậu trôi nổi trong mưa gió.

Thứ có mối quan hệ duy nhất với cá lớn chỉ có con dao cậu đang nắm chặt kia. Tưởng chừng như một giây tiếp theo, cậu sẽ bị cá lớn quăng ra ngoài, rơi vào biển sâu.

Tất cả mọi người đều nhìn không chớp mắt, không dám thở mạnh.

Trong lúc cá lớn đang điên cuồng nhào lộn vặn vẹo, rìu của Vạn Nhân Trảm chém tới, vừa hay phương hướng chính là chỗ Hòa Ngọc.

— Nguy hiểm.

Rất nhiều người túm lấy cổ áo, ngừng việc thở.

Dường như Hòa Ngọc cảm giác được, hơi nghiêng thân thể đi, tránh được cái rìu.

Nhưng cơn gió mạnh do rìu mang theo vẫn chém rách cánh tay Hòa Ngọc, máu tươi phun ra tung tóe ngay tức khắc, vô cùng nổi bật trong đêm mưa như thế này.

Đây chính là sự khác biệt giữa năng lực chiến đấu năm điểm và năng lực chiến đấu hơn ba trăm điểm.

Chỉ cần một cái rìu sượt qua cũng có thể làm cho cậu bị thương, nếu rìu chém vào người Hòa Ngọc, cậu còn có thể sống ư?

"Đùng đùng!"

Trong sấm sét vang dội, cái rìu chém vào cơ thể cá lớn, lần này nó sâu hơn mấy lần so với con dao bình thường của Hòa Ngọc.

Nhưng vị trí miệng vết thương cũng không phải trí mạng, đối với một con cá lớn như vậy, đây cũng chỉ là vết thương nhỏ.

Sau khi rìu chém qua, xoay tròn rồi bay trở về phía sau.

Vạn Nhân Trảm vươn tay, tiếp được cái rìu lớn, giọng gã hung ác: "Bọn mày, đều chịu chết cho tao."

Hòa Ngọc không quay đầu lại, giống như là không nghe thấy, chỉ xoay con dao trên đỉnh đầu cá lớn khiến nó giãy giụa lần nữa.

"Grừ —"

Cá lớn gào thét, thân thể quay cuồng, đầu cá hướng về phía sau, hai mắt đỏ như máu, bên trong tràn đầy thù hận.

Nó nhìn không thấy Hòa Ngọc ở trên đầu mình, nhưng có thể nhìn thấy đám người Vạn Nhân Trảm ở phía sau, cũng có thể cảm giác được phương hướng vừa mới ném rìu về phía nó.

Đám người Vạn Nhân Trảm sửng sốt.

— Vừa mới cho một rìu, sao con cá này lại tiến vào trạng thái điên loạn rồi?

Annie không thể tin nhìn về phía Vạn Nhân Trảm: "Năng lực chiến đấu của cậu tăng lên một lượng lớn như vậy? Chém một rìu là có thể khiến cá lớn trở thành trạng thái điên loạn."

Vạn Nhân Trảm: "..."

Gã cầm rìu mà cũng có chút mơ hồ.

— Cái này có chút phi khoa học rồi.

Mục đích gã vung cái rìu này ra chỉ là vì muốn cho cá lớn ngừng lặn xuống, ở lại trên mặt nước.

Sao nó lại trở nên điên loạn rồi?

Phải biết một điều là cá lớn rất ít khi tiến vào trạng thái điên loạn, có rất nhiều con cá lớn đến khi chết trận vẫn duy trì trạng thái tỉnh táo, không hề rơi vào trạng thái điên loạn.

Chỉ có "boss nhỏ" mạnh mẽ mới có trạng thái điên loạn, mà khi trạng thái điên loạn qua đi, cơ bản cũng là lúc "boss nhỏ" này chết.

Cũng bởi vậy, rất khó gặp được một con cá lớn điên loạn.

Gặp được buổi sáng đã là ngoại lệ, không ngờ buổi tối vì một cái rìu mà lại chọc một con cá lớn điên loạn.

Cái này con mẹ nó có khoa học không?

Cái rìu này có sức mạnh đến vậy sao?

Tất nhiên, đây không phải là lúc để phân tích điều này, vì bây giờ họ phải đối mặt với một vấn đề khác.

Đường Kha: "Chạy đi!"

Buổi sáng bọn họ không đánh lại con cá lớn điên loạn, con cá lớn điên loạn buổi tối này, đương nhiên bọn họ cũng không đánh lại!

Thế là chiếc thuyền lập tức chuyển hướng, chuẩn bị chạy trốn.

Tuy nhiên…

Quá trễ rồi.

Hòa Ngọc lại khoét một vết thương trên đầu con cá lớn lần thứ hai, để máu tươi trên cánh tay mình tùy ý chảy xuôi trong mưa, sắc mặt của cậu càng ngày càng tái nhợt, ánh mắt cũng ngày càng uể oải.

Quả nhiên, hiện tại cậu quá yếu.

Nhưng cho dù ánh mắt mệt mỏi, tay cậu vẫn nắm chặt con dao kia, không ngừng dùng sức vặn chặt.