Chương 4: Ác Ma Sẽ Lộ Diện (4)

Trong Đêm Trắng, ma quỷ không được gϊếŧ người tùy tiện mà phải tuân thủ theo quy tắc nhất định.

Bút Tiên rất lâu không thể trả lời khiến nghi thức mời ma thất bại, rất nhanh đã bị quy tắc cắn ngược lại rồi bị ép phải đi.

Nhưng nó lại chẳng hề để ý tới chuyện này, thậm chí còn hơi hân hoan —

Dù sao nghiên cứu đề toán cũng cần một môi trường yên tĩnh và nhàn nhã mà.

Kẻ trung gian đã ngã ngựa, 056 rơi vào trạng thái trầm cảm.

Văn Sở Sở vẫn đang đắm chìm trong cơn chấn động vừa rồi: “Chúng ta… hoàn thành bài kiểm tra đầu tiên rồi à?”

“Nói chính xác hơn,” Vẻ mặt Từ Thanh Xuyên rất phức tạp, “Là hoàn thành “Khi Toán Học Gõ Cửa”.”

“Khi Toán Học Gõ Cửa.”

Văn Sở Sở phì cười thành tiếng: “Hình như tiêu đề này không hợp lắm nhỉ?”

Nói xong, cô ta nhìn sang Bạch Sương Hành, trên gò má hơi ửng đỏ, thoáng ngượng ngùng: “Lúc Bút Tiên xuất hiện ấy, cảm ơn cô nhé.”

Lúc đó cô ta gần như bị nỗi sợ nuốt chửng, trong đầu trống rỗng, suýt chút đã bật khóc thành tiếng.

Nếu không phải nhờ Bạch Sương Hành phát hiện vẻ mặt sợ hãi mà không chút do dự nắm tay cô ta, Văn Sở Sở nghĩ chắc cô ta đã ngã quỵ từ lâu rồi.

Từ Thanh Xuyên có được trải nghiệm sống sót sau tai nạn, lúc này vừa thấp thỏm lại vừa thấy may mắn, nghe thế tiếp lời ngay: “Nguy hiểm thật đấy, may mà lần này có cô — Bài kiểm tra này gài dễ sợ!”

Bạch Sương Hành lắc đầu: “Tôi khá hứng thú với các truyền thuyết linh dị thần quái nên bình thường có tự nghiên cứu một chút. Lần này chỉ là trùng hợp thôi, hai người không cần để ý quá đâu.”

Văn Sở Sở vỗ vỗ ngực, vô thức nhìn cô thêm mấy lần.

Ngoại hình xinh đẹp, khí chất vững vàng, tấm lưng mảnh mai lúc nào cũng thẳng như cây trúc, vì làn da trắng nõn nên rất dễ khiến người ta liên tưởng tới một nàng thiên nga tao nhã.

Dù nhìn thế nào cũng chẳng thể liên tưởng tới các vấn đề thần thánh hay ma quỷ được.

Đây gọi là đừng trông mặt mà bắt hình dong nhỉ?

“Hai người đều thấy được nhắc nhở vừa rồi của hệ thống đúng không?”

Bạch Sương Hành uống một ngụm nước: “Nói bảo chúng ta đã hoàn thành được một phần tư nhiệm vụ rồi.”

Từ Thanh Xuyên cũng phản ứng lại: “Nhưng thầy Bách Lý chỉ đưa cho chúng ta ba bài kiểm tra thôi.”

Vậy nhiệm vụ còn lại sẽ là gì?

“Tôi nghĩ tới một khả năng.”

Văn Sở Sở nói: “Hai người đều đã xem những bộ phim được cấu thành từ những câu chuyện nhỏ rồi đúng không? Ở cuối phim, những mẩu chuyện nhỏ đó có thể sẽ chồng chéo lên nhau, móc nối thành một chủ đề chung.”

“Ừm.”

Bạch Sương Hành trầm ngâm: “Thầy Bách Lý là người tuyên bố đề kiểm tra mà bản thân thầy ta cũng lạ. Trốn trong phòng không gặp ai, giọng nói thì như một thiếu nữ… Hẳn là thầy ta cũng có chuyện gì đó.”

Chưa rõ đối phương là bạn hay địch, họ phải chuẩn bị thật kỹ càng.

Giờ cũng đã trễ, cả nhóm bị Bút Tiên chơi đùa tới kiệt sức, sau một lúc thảo luận thì ai về phòng người nấy để nghỉ ngơi.

Trước khi họ bước vào Đêm Trắng, ba nhân vật này đã được thầy Bách Lý chọn, nhận được thư mời tới số 444 đường Bách Gia.

Ba người trẻ tuổi đến từ các thành phố khác nhau, không tiện mang theo quá nhiều hành lý, để đảm bảo nhanh gọn nhẹ nên đã đặc biệt gửi đồ đạc cá nhân từ quê tới.

Sau khi chia phòng xong, chủ nhà đặt hành lý của mỗi người ở trước cửa. Lúc Bạch Sương Hành về phòng đã thấy một cái vali màu đen.

Phòng cho khách không lớn, một phòng ngủ và một phòng khách, vừa vào đã có một bầu không khí ẩm ướt và lạnh lẽo xộc thẳng vào mặt.

Trong phòng khách có một cái bàn và ghế sô pha, phòng ngủ thì sạch sẽ yên ắng, nhiệt độ rất thấp, trên tường có một tấm gương to.

Xét về tiến độ thì bộ phim này chỉ mới hoàn thành được một phần tư, chẳng những chưa hé mở cốt truyện mà tính cách của những nhân vật chính cũng rất mơ hồ.

Hành lý là đồ cá nhân, có thể sẽ chứa thứ gì đó liên quan tới cốt truyện. Dù gì Bạch Sương Hành cũng rảnh nên sau khi dạo một vòng quanh phòng, cô cúi người mở vali ra.

Nhân vật do cô thủ vai có vẻ rất thích đọc sách, trong vali có tất cả bảy tám quyển sách được xếp gọn gàng, còn lại là quần áo và đồ đạc linh tinh.

Bạch Sương Hành không hề buông lỏng cảnh giác, cô xem tên của từng quyển sách.

“Giờ Đương Ở Xứ Lạ”, “Tôi Có Utopia”, “Cả Thế Giới Nhìn Mình Say Giấc”, “Gửi Cô Đơn Cho Em”, “Đưa Người Ngắm Nhìn Vũ Trụ”.

Ngoài ra còn có “Lược Sử Về Thế Giới Tâm Linh” và “Kinh Dịch” nữa.

Đa số đều là những tác phẩm thuộc văn học lãng mạn ít phổ biến, cô không phát hiện ra có gì đặc biệt nên đành cúi đầu xem thử.

Ở cuối quyển sách có kẹp một phong bao đỏ tươi.

Phong bao có kiểu dáng phổ biến, nền đỏ chữ vàng, thiết kế rất tinh xảo, chẳng biết chứa gì mà hơi phồng lên.

Cô thuận tay mở nó ra, vô thức nhíu mày —

Bên trong có tiền thật, tiếc là cảm giác lúc sờ vào rất tệ, rõ ràng là tiền giả.

Thứ này không liên quan gì tới cốt truyện nên Bạch Sương Hành không có hứng thú, cô thả phong bao xuống, khẽ rời mắt đi.

Quần áo cotton và vải lanh đơn giản, một ly nước bằng gốm trắng tinh, và —

Ánh mắt cô khựng lại ở một góc nào đó.

Trong góc trên bên phải của vali, bên cạnh đống quần áo được gấp gọn là một quyển nhật ký nằm lặng lẽ.

Hình như trong phòng trở nên lạnh lẽo hơn, cô giơ tay, cầm lấy quyển sổ đen nhánh.

Rất dày, sạch sẽ chẳng có tí bụi nào.

Bạch Sương Hành cúi đầu lật trang thứ nhất ra, tiếng giấy ma sát vang vọng trong căn phòng tĩnh mịch.

[Ngày 15 tháng 9]

[Hôm nay là kỷ niệm ba mươi ngày sống chung với bạn gái.

Cô ấy xinh đẹp, dịu dàng và quyết đoán, mỗi lần nghĩ tới cô ấy, mình đều thấy bản thân là người đàn ông may mắn nhất cõi đời.

Mỗi ngày ở bên cô ấy đều cực kỳ hạnh phúc, để kỷ niệm quãng thời gian này, mình sẽ tổng kết lại hàng ngày khi có thời gian.]

Rất rõ ràng, đây là nhật ký của một người đàn ông.

Bạch Sương Hành nhìn nét chữ trên tờ giấy chằm chằm, khẽ nhíu mày.

Lẽ nào “bạn gái” trong nhật ký là nhân vật mà cô đóng vai? Còn chủ nhân quyển sổ thì sao? Sau khi “bạn gái” chuyển tới thành phố xa lạ này, hắn đã đi đâu?

Quyển nhật ký này xuất hiện quá kỳ lạ và đột ngột, cô khẽ gõ vào trang giấy, giở trang tiếp theo ra.

[Ngày 16 tháng 9]

[Vui quá!

Hôm nay cô ấy vào bếp tìm món cá viên kho tộ và thịt kho tàu, dù ở xa ngửi thấy, mình cũng đã muốn ăn hết rồi.

Mai cha mẹ cô ấy sẽ tới, lần đầu ra mắt phụ huynh, lo quá.]

[Ngày 17 tháng 9]

[Cha mẹ cô ấy rất dễ gần, không hề hỏi han gì nhiều về chủ đề “Tên họ” “Công việc” “Tuổi tác” hết.

Chà, đúng là phải thở phào nhẹ nhõm, Nếu để họ biết mình vẫn chưa có việc làm thì… Thôi, không muốn nhắc tới chuyện này nữa.

Hôm nay cô ấy mệt quá nên mình phụ trách rửa bát.

Phải thể hiện thật tốt trước mặt chú dì mới được!]

[Ngày 18 tháng 9]

[Đáng sợ quá, một đồng nghiệp của cô ấy bị tai nạn giao thông, nghe nói là chết ngay tại chỗ.

Đồng nghiệp đó đã theo đuổi cô ấy rất lâu nhưng mãi không chịu từ bỏ, mình đã nghe cô ấy kể khổ với bạn bè trong công ty nhiều lần, phàn nàn đối phương cứ bám lấy cô ấy mãi.

… Ôi, tâm trạng phức tạp quá, mong là người đã khuất sẽ yên nghỉ.]

[Ngày 20 tháng 9]

[Mình thấy cô ấy có gì đó hơi bất ổn.

Từ hôm qua tới giờ, lúc nào cô ấy cũng cảm thấy như có ai đang theo dõi mình, nhưng mình đâu thấy có gì khác thường đâu.

Cô ấy trở nên điên cuồng, không đi làm, lục tung khắp nhà, nói năng kỳ lạ, gì mà “Đừng có bám lấy tôi nữa”, “Anh trốn ở đâu rồi”.

Nhưng mà… Trong nhà ngoài tôi với cô ấy ra thì còn ai nữa?]

[Ngày 23 tháng 9]

[Cô ấy lại đập đồ đạc, làm mấy cái nghi thức trừ tà kỳ quặc trong nhà, sau đó chạy vào phòng mà khóc.

Tôi thật sự bất lực, chỉ có thể thu dọn bát đĩa đã vỡ nát.

Nghĩ tới lúc đồng nghiệp cô ấy qua đời và hành vi mấy ngày nay của cô ấy, dù đang ban ngày nhưng tôi vẫn không kìm được mà toát mồ hôi lạnh.

Dừng.

Dừng dừng dừng! Đừng có tự mình dọa mình nữa! Cô ấy chỉ đang suy nghĩ lung tung mà thôi!]

[Ngày 24 tháng 9]

[Cô ấy một mực nói trong nhà có ma quỷ lộng hành rồi mời mấy đạo sĩ tới trừ tà.

Nói thật, tôi vẫn không phát hiện ra có gì không ổn, cô ấy nói “Đồ đạc trong nhà vô cớ dịch chuyển”, “Nửa đêm nghe tiếng bước chân”, “Cảm nhận được ánh mắt đang theo dõi mình”, tôi lại hoàn toàn không phát hiện ra những chuyện như thế.

Nhưng nhìn sắc mặt càng lúc càng tệ của cô ấy, nỗi khó chịu trong lòng tôi cũng từ từ tăng dần.

Nếu ma quỷ có thật thì cứ tới tìm mình đi.

Mình muốn bảo vệ cô ấy.]

[Ngày 1 tháng 10]

[Cô ấy nhận được thư mời, định sẽ đăng ký làm học trò của một thiên sư nào đó.

Trời ơi, cô ấy điên gì vậy, cái gì mà “Thiên sư” chứ, lang băm thì có, đáng cho cô ấy bỏ công việc để dọn đến thành phố khác sống hay sao?

Mình nghĩ mình nên đưa cô ấy đi gặp bác sĩ tâm lý.

Nếu cô ấy cứ khư khư muốn thế…

Mà thôi, ai bảo mình lại là bạn trai của cô ấy chứ, đành chuyển đi với cô ấy thôi.]

[Ngày 2 tháng 10]

[Cô ấy lại khóc trong lúc ngủ.

Mình nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, nhỏ giọng nói cô ấy đừng sợ, mình sẽ luôn ở cạnh cô ấy.

Mình sẽ ở bên cạnh cô ấy mãi mãi.]

Tới đây, nhật ký kết thúc.

Thoạt nhìn có vẻ trong nhật ký là sự quan tâm và nỗi sầu lo của một người đàn ông đối với bạn gái của mình, chẳng có tí sai sót nào.

Nhưng chẳng hiểu sao, Bạch Sương Hành lại cảm thấy rất không ổn.

… Là vì người đồng nghiệp chết vì tai nạn giao thông kia sao?

Sau khi người đó chết, cô gái lúc nào cũng cảm thấy có người theo dõi mình.

Từ lời kể trong nhật ký, đồ đạc trong nhà dịch chuyển, nửa đêm có tiếng bước chân, cảm giác bị người khác nhòm ngó, những chuyện này đúng là triệu chứng khi bị ma ám.

Nhưng mà —

Bạch Sương Hành thầm nhíu mày, đọc lại nhật ký từ đầu.

Lần đầu tiên gặp bạn trai của con gái, dù phụ huynh nhà gái không hỏi tới công việc đi nữa thì sao có thể chẳng quan tâm tới tên được?

Đọc tiếp, người đàn ông viết nhật ký bảo mình không có công việc, thế tại sao… Hắn lại xuất hiện trong công ty của cô gái nhiều lần, nghe cô ấy nói chuyện với đồng nghiệp được?

Còn một nghi điểm lớn nhất nữa.

Thoạt nhìn có vẻ quan hệ giữa cặp đôi này không tệ, người nam đã quyết định ở bên cạnh bạn gái, vậy tại sao sau khi cô gái tới thành phố này, hắn lại như bốc hơi vậy?

Đợi đã.

… Quan hệ không tệ ư?

Một suy nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu, cơn ớn lạnh thấu xương xuất hiện.

Bạch Sương Hành lờ mờ hiểu ra.

Chẳng trách mà lúc đọc nhật ký, cô cứ có cảm giác khó tả vô cớ, giờ xem ra nguyên nhân lại rất đơn giản.

Người viết nhật ký… chưa từng tiếp xúc trực tiếp với “bạn gái” mà hắn kể.

Lúc bạn gái nấu ăn, hắn “ở xa ngửi” rồi tưởng tượng ra vị ngon của món ăn.

Phụ huynh bạn gái tới thăm, hắn không giao tiếp gì với họ hết, đến cả tên cũng chẳng nói.

Thậm chí lần duy nhất hắn mở miệng nói chuyện cũng là sau khi bạn gái đã ngủ.

Giống như cô gái hoàn toàn không biết tới sự tồn tại của hắn vậy.

Từ đầu chí cuối, “bạn trai bạn gái” không hề tiếp xúc gì với nhau, rốt cuộc là vì cách thể hiện trong nhật ký hay là…

Họ vốn dĩ không thể nào tiếp xúc được với nhau?

Theo mốc thời gian trong nhật ký, cô gái cảm thấy có người theo dõi mình là từ ngày 18 tháng 9.

Hôm đó không chỉ có đồng nghiệp cô ấy xảy ra chuyện mà còn là một ngày sau khi chủ quyển nhật ký rửa bát.

Thử nghĩ mà xem, đang ở nhà một mình yên lành, bỗng một ngày thức dậy chợt thấy bát đũa dơ đã bị ai đó rửa sạch hết rồi.

Vì thế cô ấy mới chắc chắn và muốn thoát khỏi chuyện này, vì từ trước tới giờ chẳng có “bạn trai” gì hết, trong nhà ngoài cô ấy ra thì chẳng còn ai nữa.

Do đó chủ quyển nhật ký mới thấy mọi chuyện như bình thường, chẳng có gì khác lạ, vì hắn chính là kẻ luôn trốn trong góc lẳng lặng rình mò người khác.

Vậy nên… Dù hắn không có công việc nhưng vẫn có thể ở bên cạnh cô gái bất cứ lúc nào, đi vào trong công ty cô ấy.

Vì không ai nhìn thấy hắn được.

Mà câu “Mình sẽ ở bên cạnh cô ấy mãi mãi” mà hắn viết —

Bên tai ong lên, Bạch Sương Hành vội cúi đầu xem lại mấy quyển sách khi nãy vừa thấy.

“Tôi Có Utopia”, “Giờ Đương Ở Xứ Lạ”, “Đưa Người Ngắm Nhìn Vũ Trụ”, “Cả Thế Giới Nhìn Mình Say Giấc”, “Gửi Cô Đơn Cho Em”.

Cơn ớn lạnh tràn đầy trong sống lưng, bóng đèn lặng lẽ chớp tắt, bóng tối bất chợt hòa chung với nhịp tim.

Trong sự im lặng tới mức hồi hộp, cô nhìn rõ chữ trên sách, suy nghĩ chợt bùng nổ.

Từ đầu tiên của tên quyển đầu, từ thứ hai của quyển thứ hai, cứ thế mãi tới quyển cuối cùng, đó là —

[Tôi đương ngắm nhìn em].

Trong bóng tối lờ mờ, từ đầu đến cuối hắn luôn ở bên cạnh cô ấy, lẳng lặng và thèm thuồng nhìn cô ấy.

Ngay ở trong phòng này.

Bầu không khí ngột ngạt tới mức khiến người ta nghẹt thở, Bạch Sương Hành cắn răng cụp mắt, tất cả những gì cô thấy là phong bao đỏ tươi giữa đống quần áo.

Nhịp tim càng lúc càng nhanh, nhớ lại những văn hóa dân tộc mình đã từng nghiên cứu, cả người cô lạnh toát.

Lì xì của người sống tượng trưng cho niềm vui và sự chúc phúc, nhưng một khi nhận lì xì của người chết thì sẽ bị bám theo, khó mà gỡ ra được.

Lúc cô cầm lấy phong bao là đã bị nhiễm lời nguyền bám lấy mình rồi.

Bóng đêm u ám, bất ngờ, âm thanh của hệ thống khẽ vang lên.

Nó không hề che giấu sự ác ý trong giọng nói, cuối câu còn nâng giọng ra chiều rất vui vẻ nữa.

[Ding dong!]

[Chúc mừng người khiêu chiến đã kích hoạt được nhiệm vụ chính 2: Người Tình Không Thể Chạm Tới]

[Sống chết có số, âm dương cách biệt. Trong quy tắc của người chết, nhận lì xì tức là đồng ý kết âm hôn, đời đời kiếp kiếp mãi không chia lìa.]

[Nhưng người sống và người chết làm sao ở bên nhau được?]

[Suỵt.]

[Bây giờ… Hắn đang ở đây.]