Từ Minh Lãng đau đến mức hoa mắt, đốt sống đuôi càng đau đến chết lặng ngay cả trần nhà trước mặt cũng trở nên mơ hồ.
Bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp hùng hậu: “Cậu là ai?”
“Tôi mẹ nó…” Từ Minh Lãng một bên cố gắng đứng lên hỏi “Tiết Oánh Oánh đâu?!!”
Người đàn ông làm động tác “dừng lại” nói:
“Cậu hiểu lầm rồi tôi không phải người mà cậu nói kỳ thật tôi cũng là được mời tới.”
“Anh nói dối!” Từ Minh Lãng nhào tới anh ta lại bị đánh bay đi.
Người đàn ông hét lên: “Cậu thấy rõ ràng! Ngoài tôi ra còn có một người phụ nữ ở đây chúng tôi cũng giống như cậu nhận được lời mời mới đến!”
“Ông lừa ai đấy!”
“Không tin vậy chính cậu tự xem đi!”
Một tờ giấy trắng quen thuộc xuất hiện trước mắt Từ Minh Lãng, anh chớp chớp mắt xác định là đồng loại với mình mới dỡ bỏ hiềm nghi linh hồn tựa hồ đều bị rút đi.
“Không phải anh…Vậy đó sẽ là ai?” Từ Minh Lãng tuyệt vọng nghĩ.
Người kia nhìn thấy thế cũng không để ý tới anh nữa xoay người trở lại chỗ ngồi.
“Ôi vừa rồi dọa chết tôi rồi, tôi còn tưởng rằng cậu chính là…Này cảnh sát Vu anh không sao chứ?” Người nói chuyện là người phụ nữ có chồng vừa hét lên trong lời nói của cô mang theo giọng Tứ Xuyên trang phục tinh tế, tóc được làm gợn sóng hiện đang thịnh hành đuôi tóc mềm mại xõa xuống cằm.
“Tôi không sao. Chút mánh khoé này tôi vẫn có thể đối phó được.” Người được gọi là “Cảnh sát Vu” kia nói chuyện mạnh mẽ giống như diện mạo của anh ta tràn đầy chính khí nhìn qua rất giống phong cách của nam diễn viên thập niên 80 đường nét vuông vắn, mày rậm mắt to.
Từ Minh Lãng rốt cục ý thức được đây là hiểu lầm đi qua nói với vị cảnh sát kia: “Vừa rồi thật xin lỗi tôi tưởng anh chính là người gửi thiệp mời cho nên mới xuống tay nặng như vậy.”
Cảnh sát Vu xua tay: “Làm nghề của tôi chính là thường xuyên tiếp xúc với loại nguy hiểm này cậu cũng không tính là gì.”
Trong lời nói mang theo hai phần kiêu ngạo.
Từ Minh Lãng biết hành vi vừa rồi mình làm ra không thể khiến cho người khác có thiện cảm với mình liền tìm một chỗ ngồi xuống sau đó hỏi hai người có mặt ở đây: “Hai người đều nhận được thiệp mời mới tới?”
Hai người gật đầu.
“Vậy sao hau người lại bình tĩnh như vậy?”
Người phụ nữ vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn cảnh sát Vu giống như đang suy đoán cái gì đó nhưng cảnh sát Vu kia cũng không có biểu hiện gì khác thường mở miệng nói: “Tôi chỉ muốn lấy lại đồ vật thuộc về mình.”
Người phụ nữ thấy vậy cũng nói theo: “Tôi cũng vậy.”
Lần này đến phiên Từ Minh Lãng sửng sốt đối với anh mà nói bạn gái đột nhiên biến mất là chuyện không thể tưởng tượng được mà hai người trước mặt lại mang bộ dáng vô cùng bình tĩnh… Chẳng lẽ bọn họ mất đi “thứ gì đó” không giống với mình?
“Mạo muội hỏi một câu hai người mất cái gì vậy?”
“Xin lỗi cái này tôi không thể tiết lộ được.” Ngữ khí cảnh sát Vu bình tĩnh nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc.
Người phụ nữ thấy thế lau tóc nói: “Tôi…Việc này nói đến thì rất dài nhà tôi…”
“Cùm cụp—” “Cùm cụp—”
Trong hành lang vang lên tiếng bước chân yếu ớt, hoạt động của ba người trong phòng đồng loạt dừng lại đang nghĩ xem người tới là địch hay bạn. Từ Minh Lãng nhặt con dao gọt hoa quả rơi trên mặt đất lên cảnh giác nhìn về phía cửa.
Tiếng bước chân trong hành lang dần trở nên rõ ràng điều này chứng tỏ người tới càng ngày càng gần phòng nhưng lúc này cảnh sát Vu lại đột nhiên ngồi trở lại chỗ ngồi, bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra điều này làm cho Từ Minh Lãng và người phụ nữ đều rất kinh ngạc.
“Cảnh sát Vu anh làm sao vậy? Lỡ như người kia là kẻ bắt cóc thì sao?” Người phụ nữ hạ giọng nói.
Từ Minh Lãng chú ý tới người phụ nữ gọi người gửi thư là “Kẻ bắt cóc” trong lòng đại khái hiểu ra đối phương đoán người đang đi tới chính là kẻ bắt cóc người nhà của cô.
Cảnh sát Vu thong dong nói: “Đừng hoảng hốt người tới là một người bị què.”
“Cái gì? Vậy mà anh cũng có thể nghe ra à?” Hai người còn lại thì thầm.
“Đây là nơi nào? Các người là ai?” Đột nhiên có một giọng nói của một chàng trai vang lên ở cửa.
“Chúng tôi cũng giống như cậu nhận được thiệp mời nên mới tới.” Cảnh sát Vu nói xong kéo một cái ghế ra.
Nam sinh gật đầu cảm ơn bước tới ngồi xuống trông rất bình tĩnh.