Chương 8

Từ Minh Lãng không được tự nhiên dời mắt đi chú ý tới đôi môi góc cạnh rõ ràng của Chu Tuyết Vinh có chút khô khốc hơn nữa còn run rẩy.

Anh quả thật nên đi mặc dù trên lá thư không có đề cập đến thời gian nhưng từ khu phát triển phía nam thành phố đến ngoại ô phía bắc như thế nào cũng phải ba giờ hiện tại mua vé xe cũng không biết đến có kịp hay không. Vì thế anh gật đầu một cái nghiêng người rời đi.

Phía sau truyền đến thanh âm của Chu Tuyết Vinh: “Tôi còn chưa hỏi tên anh là…”

“Từ Minh Lãng. Từ trong hai người từ từ bên nhau, Minh Lãng là bầu trời trong xanh. Tôi đi trước.” Từ Minh Lãng cũng không quay đầu lại đi xuống lầu.

Trên hành lang, bóng nghiêng lưu lại trên lan can cũ kỹ đan xen rõ ràng với ánh mặt trời Chu Tuyết Vinh một bên đứng trong ánh mặt trời, bên kia ẩn nấp trong bóng tối, cậu nghe thấy tiếng bước chân của Từ Minh Lãng cách mình càng ngày càng xa khóe miệng chậm rãi nhếch lên lộ ra một nụ cười ôn nhu.

***

Từ Minh Lãng ngồi trên xe buýt nhiều lần suy nghĩ toàn bộ chuyện này lại nghĩ như thế nào cũng không rõ, Tiết Oánh Oánh làm sao có thể đột nhiên biến mất.

Em ấy đang ở đâu lúc này? Ai là người đã gây ra tất cả những điều này? Phải làm gì để đưa em ấy trở lại.

Tất cả các câu hỏi đều không có câu trả lời. Nhưng ít nhất Từ Minh Lãng rõ ràng một chuyện đó chính là Tiết Oánh Oánh cũng không có muốn chia tay với anh. Anh sớm nên biết Tiết Oánh Oánh tuyệt đối sẽ không từ mà biệt.

“Bất luận là do ai, bất luận em hiện tại ở nơi nào anh đều sẽ tìm được em để em có thể trở lại bên cạnh anh.” Từ Minh Lãng âm thầm thề.

Sau khi trải qua một phen mệt nhọc, Từ Minh Lãng đến ngoại ô phía bắc thành phố anh vừa xuống xe liền tìm một chiếc taxi đi đến căn cứ thực nghiệm trên đường Liên Hồ.

Hơn một giờ chiều cuối cùng cậu cũng đến được địa điểm đã thỏa thuận

Căn cứ thí nghiệm trước mặt dường như đã bị bỏ hoang từ rất lâu, trước bãi đất trống có một pho tượng bằng đồng tạo hình là một cô gái mặc váy đang cầm một khối rubik trên tay.

Từ Minh Lãng đi vòng qua tiến về phía chỗ thí nghiệm.

Các bức tường bên ngoài được sơn màu sặc sỡ trông giống như một nơi cho học sinh tiểu học đến tham gia các hoạt động xã hội vào cuối tuần. Từ Minh Lãng thấy bốn phía đều không có người từ trong túi lấy ra dao gọt hoa quả mở cửa lớn ra.

Trong hành lang u ám ngoại trừ giấy vụn khắp nơi chính là tiếng bước chân của Từ Minh Lãng anh cẩn thận quan sát bốn phía, một mặt dựng thẳng lỗ tai nghe chung quanh có người khác hay không. Lúc đi ngang qua bảng thông báo anh nhìn thấy tờ rơi dán trên tường trên đó đều viết cùng một câu…

“Đi về phía trước.”

Tờ rơi trước mặt vô luận là in ấn hay được sắp xếp thoạt nhìn cùng với cái ở đầu đường đều không có gì khác nhau chỉ là nội dung ở trên đó không phải là quảng cáo cửa hàng mà là ba chữ này.

Từ Minh Lãng nhìn lướt qua toàn bộ bảng thông báo phát hiện tất cả áp phích hoặc khẩu hiệu trên đều là “đi về phía trước”.

Từ Minh Lãng cảm thấy quỷ dị nói không nên lời chỉ có thể nắm chặt chuôi dao đi về phía trước.

Có một ngã ba bên trái là cầu thang, bên phải là một dãy phòng học. Từ Minh Lãng cúi đầu nhặt giấy vụn trên mặt đất lên trên đó viết: “Lên lầu”.

Từ Minh Lãng đi theo chỉ thị quái dị kia đi lên lầu dọc theo đường đi anh dựa vào các loại khẩu hiệu cổ quái nhắc nhở đi tới cửa phòng hoạt động cuối cùng ở lầu hai.

Chắc là nơi này.

Từ Minh Lãng tự nhủ phải bình tĩnh, anh trốn sau cửa rút vỏ dao ra để vào trong túi hít sâu vài cái sau đó mở cửa xông vào.

Trong tầm mắt của Từ Minh Lãng xuất hiện một người đưa lưng về phía anh, anh chạy như bay tới dùng khuỷu tay gắt gao khoá chặt cổ người trước mặt.

“Ah ah ah! Cậu đang làm gì vậy?” Đó là tiếng la hét của một người phụ nữ.

Từ Minh Lãng hai tai ong ong. Anh ngẩng đầu nhìn nơi phát ra tiếng thét chói tai lại nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng miệng há to đang từng bước tránh ra phía sau thoạt nhìn rất sợ Từ Minh Lãng.

Bản thân Từ Minh Lãng còn bối rối rõ ràng hơn anh mới là người bị hại nhưng bây giờ lại coi anh là dã thú nào đó... Đột nhiên cổ tay của anh truyền đến một cơn đau dữ dội.

“Á!” Từ Minh Lãng kêu to sau đó thân thể bay lên trời lưng đập mạnh xuống nền đất.