Chương 5

Ngồi cả nửa ngày, anh xuống tàu sớm giống như một kẻ ngốc đi câu cá nhưng không ngờ lại bị câu lại, chuyến tàu điện ngầm tiếp theo còn phải chờ thêm mười phút nữa…

Việc đầu tiên Từ Minh Lãng cần làm là lấy điện thoại ra gọi cho Tiết Oánh Oánh nói cho cô biết một tiếng nữa mới có thể về đến nhà nhưng điện thoại lại tự động cúp máy không có ai bắt máy, anh gọi thêm hai cuộc vẫn như vậy.

Từ Minh Lãng cho rằng Tiết Oánh Oánh đang bận nấu cơm không nhìn được điện thoại nên chuyển sang nhắn wechat:

[Oánh Oánh anh có việc ở trên đường về nên bị trì hoãn một chút phải nửa tiếng nữa mới về tới nhà.]

Không có câu trả lời nào.

Từ Minh Lãng vuốt cái hộp nhung trong túi đột nhiên không khỏi cảm thấy hốt hoảng.

Đêm đó gần chín giờ tối Từ Minh Lãng mới về đến nhà, trong tiểu khu không có đèn đường nên anh phải mở đèn pin trong điện thoại di động lên để tránh quấy nhiễu mấy con mèo hoang nhỏ đang trốn trong bụi cỏ. Tối nay phi thường yên tĩnh cũng có thể là bởi vì nhiệt độ giảm xuống nên mấy đứa nhỏ bình thường hay tụ tập chơi ở cửa cũng không còn thấy bóng dáng, lá khô dưới chân không có ai quét dọn chất đống giống như một bãi rác.

Một hơi leo lên lầu năm, anh mệt đến mức thở hồng hộc như thường lệ từ Minh Lãng phải vượt qua các loại thùng carton, rác thải thậm chí là xe đẹp của hàng xóm để ở lối đi mới có thể đến cánh cửa cuối cùng.

Khi đi ngang qua anh đặc biệt quan sát căn nhà cách vách với nhà của mình vẫn như thường ngày cửa sổ đều đóng chặt, trước cửa không nhiễm một hạt bụi nào nếu không phải xuyên qua cửa sổ nhìn thấy ánh đèn bên trong Từ Minh Lãng thậm chí còn cảm thấy bên trong không có người ở.

Thật là một người hàng xóm kỳ lạ.

Từ Minh Lãng lướt qua cánh cửa kia đứng ở cửa nhà mình gõ vài cái. Anh đợi hết một phút nhưng không có ai ra mở cửa.

Tiết Oánh Oánh trước đó cũng từng gặp phải tình huống như vậy lúc đó cô xem TV nên ngủ thϊếp đi mà vừa vặn hôm đó Minh Lãng không mang theo chìa khoá kết quả phải chờ ở cửa một tiếng đồng hồ mới có thể vào nhà.

Từ Minh Lãng lục lọi mấy cái túi mình mang theo rốt cục ở trong túi sau quần lấy ra chìa khóa cửa nhà thành công tránh được vận mệnh chờ đợi trong gió lạnh.

“Cạch” một tiếng cửa bị mở ra ánh đèn cùng mùi thức ăn từ khe cửa bay ra ngoài, trong giây lát Từ Minh Lãng bị niềm hạnh phúc đơn giản này làm cho say mê vội vàng mang dép lê đi vào trong nhà.

Anh vừa đi vừa nói lớn: “Oánh Oánh anh trở về rồi. Mùi thơm quá anh rửa tay xong hai ta cùng ăn cơm được không?”

Từ Minh Lãng nhìn thấy TV trong phòng khách đang phát sóng bộ phim thần tượng tình chàng ý thϊếp mà cô hay coi kết luận Tiết Oánh Oánh đang nằm trên sô pha vì thế nhẹ nhàng nhào tới.

“Oánh Oánh! Oa—” Từ Minh Lãng bày ra mặt quỷ lại không dọa được ai bởi vì trên sô pha chỉ có một cái điều khiển từ xa được bọc bằng màng nhựa.

Một mặt Từ Minh Lãng tự hỏi tại sao Tiết Oánh Oánh hôm nay lại có nhã hứng như vậy, mặt khác anh bắt đầu tìm kiếm từng chỗ khác anh đã tính toán kỹ chờ tìm được Tiết Oánh Oánh liền cùng cô làm chuyện vui vẻ.

“Oánh Oánh em ở đâu?” Từ Minh Lãng nhấc khăn trải bàn lên nhưng cái gì cũng không tìm được.

Đây là một trong số ít nơi có thể trốn trong nhà những nơi còn lại đều bị anh tìm khắp nơi chẳng lẽ Oánh Oánh không có ở nhà sao? Anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiết Oánh Oánh nhưng anh chỉ nghe thấy “Số điện thoại này không tồn tại”.

Giọng nữ máy móc kia khiến cho máu khắp người Từ Minh Lãng lạnh ngắt không thể nào lý giải nổi.

Không tồn tại nghĩa là sao? Tiết Oánh Oánh đã trở lại Bắc Kinh rồi sao? Vì sao lại cố tình là vào lúc này…

Không hề báo trước Tiết Oánh Oánh sau khi nấu bữa tối cuối cùng cho anh đã không lời từ biệt mà đi mất. Từ Minh Lãng mất rất lâu mới làm rõ tình huống hiện tại. Vừa rồi anh còn chưa từ bỏ ý định lục lọi đồ đạc của Tiết Oánh Oánh cố gắng nói với bản thân rằng Tiết Oánh Oánh chỉ là đi ra ngoài một chuyến.

Tất cả đồ đạc của Tiết Oánh Oánh đều biến mất cho dù là chiếc váy màu vàng nhạt mà cô thích, hay là đôi giày bằng da dê cô tốn nửa tháng tiền lương mới mua được thậm chí ngay cả cây bút để ở chỗ bảng phổ nhạc của anh cũng lấy đi giống như là đã quyết tâm vĩnh viễn không muốn gặp lại.

Tuy nhiên điều này khá giống tác phong của Tiết Oánh Oánh, cô hành động dứt khoát cũng không dây dưa. Từ Minh Lãng trước cảm thấy trên người Tiết Oánh Oánh có “Hào” của nam nhân cho nên lo lắng tình cảm của hai người sẽ bị ảnh hưởng nhưng nhiều năm như vậy, Tiết Oánh Oánh khi đối mặt với Từ Minh Lãng sẽ thu lại sự gai góc của mình và thể hiện tư thái của một cô gái.

Hào (豪): hào phóng; hào sảng; phóng khoáng; khí phách lớn.