Chương 14

Một trận gió lạnh tràn qua cánh cửa Từ Minh Lãng rùng mình một cái kỳ quái là lúc này mới ba giờ chiều mà đã bắt đầu hạ nhiệt.

Vu hạo Hoài đã ra ngoài hút thuốc trong phòng chỉ còn lại có sáu người.

Triệu Đông Tường: “Tôi nói này chúng ta cứ chờ đợi như vậy lát nữa trời sẽ tối lỡ như có việc gì thì sao.”

Miêu Phóng khinh thường: “Vậy chú có thể đi không ai ngăn cản cả.”

Triệu Đông Tường: “Tôi không phải có ý này…”

“Không phải ý tứ này thì đừng nói nữa hiện tại chúng ta ngoại trừ chờ còn có lựa chọn khác sao? Từ lúc nhận thiệp mời đến bây giờ chúng ta đã ở thế bị động rồi.” Miêu Phóng nói với mọi người “Bị đối xử như một kẻ ngốc cũng phải ngoan ngoãn ở chỗ này chờ mọi người đều giống nhau nên kiên nhẫn một chút đi.”

“Vậy nếu không có ai đến thì sao? Chúng ta phải đợi mãi sao?” Diệp Gia Văn vừa nói lời này cả phòng một mảng im lặng.

Bởi vì không ai dám chắc chắn rằng người kia sẽ đến.

Chu Tuyết Vinh chắc chắn nói: “Hắn ta sẽ đến.”

“Nói thì dễ!” Tào Tĩnh bị những lời này kí©h thí©ɧ khóc không thành tiếng lại đột nhiên ý thức được cái gì đó lẩm bẩm nói “Báo án. Báo cáo vụ án…Báo cáo xong rồi…Tôi không thể chờ được nữa tôi phải đi.”

Trong miệng Tào Tĩnh vừa lẩm bẩm “Tôi muốn đi” vừa cầm lấy túi xách đi ra ngoài cửa nhưng lại đυ.ng phải Vu Hạo Hoài vừa mới bước vào.

Vu Hạo Hoài nhíu mày phủi quần áo nói: “Bên ngoài tuyết rơi rồi.”

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

“Tuyết rơi?” Từ Minh Lãng là người đầu tiên chạy ra ngoài cửa nhìn xuyên qua cửa kính ở hành lang nhìn thấy trên bầu trời trôi nổi những bông tuyết vụn trong nháy mắt anh cho rằng mình bị ảo giác hoặc là nhầm tơ liễu gì đó thành tuyết.

Đây là đầu tháng 10! Thành phố Tân Hải nằm ở khu vực phía đông Trung Quốc tuyết rơi vào tháng 10 là một điều không thể tin được…

Người trong phòng nhao nhao đi ra ngoài xem tuyết ngoại trừ Chu Tuyết Vinh tất cả mọi người đều mang vẻ khϊếp sợ.

“Mọi người có cảm thấy lạnh không.” Diệp Gia Văn nhỏ giọng nói.

Từ Minh Lãng quay đầu nhìn thấy Diệp Gia Văn chỉ mặc một cái áo sơ mi kiểu dáng đơn giản nửa người dưới là quần jean đang khẽ run rẩy. Những người còn lại cũng phát hiện chỉ trong vòng mười phút nhiên độ ngày càng thấp thậm chí đã đạt đến mức “lạnh”.

Vu Hạo Hoài mở cửa sổ ra hơi lạnh bên ngoài lập tức tràn vào hành lang. Từ Minh Lãng rùng mình một cái nghĩ thầm: “Sao lại lạnh như vậy? Nhiệt độ nhất định phải dưới không độ!”

Mọi người trên hành lang đều run lên vì lạnh thương lượng xem có nên trở về nội thành hay không đợi lát nữa mặt trời lặn sẽ càng lạnh hơn.

“Không ổn! Không ổn!” Tào Tĩnh từ góc hành lang chạy tới giống như nha hoàn trong phim cổ trang hạng ba vừa chạy vừa hét lên “Không ổn rồi! Tôi…Xe của tôi bị ăn cắp rồi!”

“Cái gì?” Mọi người không hẹn mà cùng hô.

Trong lúc nhất thời hành lang tràn ngập tiếng bàn tán thanh niên tóc cao lớn lạnh lùng nhìn mọi thứ ngoài cửa sổ lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc cũng sắp bắt đầu.”

....

Từ Minh Lãng chủ động cùng Vu Hạo Hoài xuống lầu tìm xe, vì thế hỏi Tào Tĩnh: “Xe chị ban đầu để chỗ nào thế? Ở cửa sau à?”

Trong đầu Tào Tĩnh rối loạn, không nhớ rõ là cửa trước hay sau, ồm ồm nói: “Tôi đỗ trước khu đất trống, chỗ đất trống có bức tượng khối Rubik đó.”

Từ Minh Lãng cũng có ấn tượng về bức tượng khối Rubik đó, nhưng anh chắc chắn khi mình đến đây, trước khu đất trống đó không hề đỗ chiếc xe nào, anh lại hỏi: “Chị lái loại xe gì? Cụ thể là dừng ở đâu?”

“BMW, một chiếc BMW màu trắng, tôi đỗ ngay bên cạnh cửa lớn đó, liếc mắt là thấy ngay mà!”

Từ Minh Lãng nhìn về phía Vu Hạo Hoài, mắt hai người đối diện nhau, trao đổi một ánh nhìn ngầm hiểu.

“Chị Tào à, tôi xin phép nói thẳng, tôi đến sau chị, lúc đến không hề nhìn thấy có chiếc xe nào dưới lầu hết.” Từ Minh Lãng nói.

Vu Hạo Hoài cũng gật đầu.

“Sao có thể chứ?! Tôi đến sớm hơn cảnh sát Vu tận mấy phút lận... Sao có thể chứ?” Sắc mặt của Tào Tĩnh chợt thay đổi: “Không lẽ do hai người các cậu trộm mất, sau đó hợp sức lừa tôi đúng không?!”

Từ Minh Lãng quay đầu thở dài, Vu Hạo Hoài vẻ mặt cũng không biết phải làm sao nói:”Tôi là cảnh sát, không có khả năng sẽ trộm xe...”

“Anh nói anh là cảnh sát, thì tôi phải tin à? Buồn cười thật đấy, anh có giấy chứng nhận không?” Tào Tĩnh là phu nhân nhà giàu, nói chuyện kiêu căng ngạo mạn: “Người đến được đây có thể là người sạch sẽ à? Nếu anh không làm ra chuyện trái với lương tâm, có dám lấy thư của mình ra đọc toàn bộ nội dung trên đó cho mọi người nghe một chút được không?”

Sắc mặt mấy người đứng phía sau Từ Minh Lãng cũng không tốt lắm, vô duyên vô cớ bị nói thành người “Không sạch sẽ”, cho dù là ai cũng sẽ không vui nổi.