Phòng thẩm vấn có hai cái bàn nhựa được ghép vào với nhau trước bàn có một thanh niên thân hình gầy gò mái tóc rối mù, gương mặt nhem nhuốc không nhìn rõ diện mạo cũng chính vì như thế mà anh mới dám gục đầu xuống mà không sợ ngọn đèn sợi đốt phía trên đỉnh đầu.
Tất cả những việc trong phòng thẩm vấn đều được camera toàn cảnh full HD cao cấp quay lại toàn bộ thanh niên xuyên qua khe hở giữa các sợi tóc nhìn ống kính, ống kính tối đen phản xạ ra những đốm sáng rực rỡ giống như một loài chim ưng nào đó khiến cho người ta phải hoảng hốt. Nhưng người thanh niên này giống như nhìn thấy chuyện gì đó buồn cười cậu cười khẽ hai tiếng làm còng kim loại trên tay phát ra tiếng vang thanh thuý phá vỡ sự im lặng đang giằng co nãy giờ.
Giáo sư Khang ngồi trước mặt nhìn thanh niên này ánh mắt sắc bén xuyên qua cặp kính gọng vàng rốt cục anh ta cũng dừng lại việc lật xem tài liệu.
“Anh có biết tại sao anh ở đây không?”
Người thanh niên không nói gì.
“Lần giám định này là cơ hội cuối cùng của anh đấy Từ Minh Lãng.”
Thanh niên tên “Từ Minh Lãng” cuối cùng cũng có phản ứng anh vuốt tóc mái đang che đôi mắt ra sau khi thấy rõ người đối diện bèn cười hai tiếng.
Giáo sư Khang nhìn thấy đôi mắt kia thì sửng sốt, anh ta luôn rất tự tin vào bản lĩnh nhìn người của mình cũng tin tưởng tuyệt đối vận khí và bản tính của một con người là ngoại vật không thể che giấu, đôi mắt là thứ sẽ bộc lộ tất cả.
Nhưng anh ta không thể không thừa nhận đừng nói là giữa những kẻ tình nghi cho dù là ở trong một đám người bình thường thì đôi mắt trước mặt này đều lộ ra sự bình tĩnh, thiện lương khó có được.
Giáo sư Khang hỏi: “Tại sao anh lại cười?”
“Có lẽ bởi vì anh còn trẻ hơn những gì tôi nghĩ, tôi còn cho rằng người tới sẽ là một người đàn ông lớn tuổi.” Nửa dưới gương mặt của thanh niên tên Từ Minh Lãng này rất đẹp, anh có một cái cằm hẹp dài mảnh khảnh kết cấu không lộn xộn chút nào, hình dáng môi cũng rất đẹp môi dưới so với môi trên dày hơn một chút khi nói chuyện có thể nhìn thấy hai cái răng hổ.
Thái độ khinh suất như vậy khiến cho giáo sư Khang phải hoài nghi rằng người thanh niên trước mặt này không hề biết kết quả giám định lần này sẽ ảnh hưởng đến anh.
Khinh suất: Bộp chộp, nhẹ dạ, thiếu suy nghĩ thận trọng.
Mười hai mạng người không phải chỉ là vào ngồi xổm trong tù hai năm là có thể xong việc.
Đó là tử hình. Bình thường những tù nhân biết mình bị tử hình sẽ trân trọng cơ hội được giám định tâm thần hận không thể sử dụng kỹ năng diễn xuất cả đời của mình, cho dù nửa đời sau đều ở trong bệnh viện tâm thần cũng tốt hơn là hai mắt nhắm lại.
Giáo sư Khang quan sát xem hành động bình tĩnh này của Từ Minh Lãng có phải là diễn xuất hay không.
Ngoài cửa sổ có hai cảnh sát mặc đồng phục đứng bên ngoài thỉnh thoảng bọn họ lại nhìn đồng hồ trên tay hoặc là nói chuyện với nhau hai câu, áp lực giữa hai lông mày cùng bầu không khí trong phòng phỏng vấn có sự tương phản rõ rệt.
Một cảnh sát trẻ tuổi thấp hơn thì thầm hỏi: “Đã bao lâu rồi sao còn chưa bắt đầu?”
Một sĩ quan cảnh sát gầy gò khác trông có vẻ bình tĩnh hơn: “Gấp gáp cái gì chứ có biết hai người ngồi bên trong là ai không?”
“Tên điên kia đương nhiên là tôi biết nhưng còn vị giáo sư Khang kia là ai? Ngày hôm qua nghe cục trưởng chúng ta nói điện thoại với anh ta đều tỏ vẻ khách khí cực kỳ lai lịch có vẻ không nhỏ?”
“Giáo sư Khang là do trung ương ở trên phái xuống cậu nói xem như thế nào?”
Người cảnh sát có vóc dáng thấp kia có chút khϊếp sợ “A” một tiếng: “Chỉ vì cái tên điên này làm sao có thể điều động nhiều người như vậy?”
“Cậu nghĩ sao? Một năm trước cậu ta gϊếŧ chết mười hai người vô gia cư dùng búa phá huỷ dung mạo của nạn nhân sau khi gây án còn lưu lại một biểu tượng rubik tại hiện trường đối với trong và ngoài nước đây là một tin tức lớn cậu có biết bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào chúng ta không?”
Cảnh sát thấp bé có chút đăm chiêu “Ồ” một tiếng.
Đăm chiêu: có vẻ đang phải băn khoăn, bận tâm suy nghĩ.
“Ồ cái gì? Đi vào ghi chép đi.” Cảnh sát cao gầy làm bộ muốn đá vào mông đối phương, cảnh sát trẻ tuổi “Ôi” một tiếng cầm lấy quyển sổ ghi chép đã chuẩn bị trên bàn đi vào phòng thẩm vấn.