Chương 45

Tên trộm mất một tiếng để nghĩ ra một kế hoạch, hai tuần để chuyển bị và ba ngày chạy trốn khỏi Lổ Coa.

Phòng giam của Lổ Coa tốt hơn phòng giam đầu tiên và trước đó

của hắn nhiều. Nó có cổng sắt đàng hoàng, lính canh thay đổi

theo từng giờ, đứng im như tượng đá. Bọn canh ngục trước đó

của hắn rượu chè be bét, cờ bạc thâu đêm. Tên trộm định ở lại đây vài ngày cho vui, nghỉ ngơi một tí ấy thôi. Nhưng hắn mới

ngồi chưa ấm đống rơm rạ là đã không chịu được rồi. Lần trước ờ tù, tên trộm ngồi bệt trong phòng giam đếm từng viên gạch

(năm trăm mười ba viên, hắn vẫn nhớ). Lần này phòng giam dùng

đá tảng ( có đúng bốn mưới bốn viên). Thế là cái trò tiêu

khiển của hắn bị mất.

Mà cái lần đầu tiên vào tù, hắn còn không biết mình đã ăn

trộm ăn cắp cái gì. Hắn chỉ là đi vào quán ăn, chỉ tay vào

nồi phở thơm phức trong góc khi tên hầu bàn hỏi. Rồi đi ra khi

đã ăn xong. Nhưng bà chủ quán thấy hắn xoa bụng bước đi thì kêu thét lên này nọ. Hóa ra con trai bà ta làm trong đội tuần tra

khu đấy, lúc nào cũng lắm lính áo xanh đi ra đi vào quán ăn.

Bọn họ ngay lập tức đứng lên khỏi bàn nhậu, đè hắn xuống rồi quăng dây trói lại. Hắn được giải về đồn sau khi mấy anh lính

ăn nốt bát phở của mình, ném vào ngục với lời khai ăn quịt

của bà bán phở. Và ăn quịt có vẻ như cũng đồng nghĩa với ăn

trộm đây.

Sự thật là tên trộm thấy việc đi tù lúc đó nó hay ho lắm.

Hắn chưa biết đến tù đày, đến phòng giam hay lính canh là gì.

Mà cái nhà tù này nó lại to và phức tạp. Nó là nhà tù

trung ương chứ có đùa đâu. Những tên tội phạm máu mặt gần xa

đều được đưa vào giáo huấn và làm trong cái mỏ than bên cạnh

đồi. Hắn vì tiện nên cũng được đưa vào đây luôn. Hồi đó có ba

tên cùng phòng giam. Đứa nào đứa nấy to như con trâu mộng, ngực

xăm, mặt sẹo các kiểu. Không có thức ăn gì, chỉ là một bát

cháo loãng có mùi chua chua. Ngày đầu hắn không ăn nổi. Ngày

tiếp theo thì như đám bạn cùng phòng giam, mới có bát cháo đó là hì hục húp đến tận đáy. Ngày hai bữa sáng chiều, bụng ai cũng kêu ro ro khi ngủ.

Sáng thì cùm tay cùm chân đi lao động. Tên trộm chưa đi cuốc đất đào hố bao giờ, tự dưng đâm ra mê cái công việc đó. Hắn không

phàn nàn, cứ mải mê đào đào. Cho dù có lúc đào ra đúng chỗ

cũng không ngừng, hỏng cả một mẻ than và bị ăn roi của mấy tên lính canh tù.

Mấy tên bạn tù đến từ đủ thành phần. Chiếm nhiều nhất là

những kẻ đầu gấu thích cướp bóc hơn là làm việc. Hiếp da^ʍ,

lừa đảo, buôn bán trái phép,… ngoài ra không ít kẻ không trả

nổi tiền thuế vua đặt ra cũng bị nhốt vào một chỗ. Tên trộm

lúc đầu chỉ biết ngồi nghe chúng chửi rủa nhau, chửi đời,

chửi Hoàng Kim tộc, chửi cái nhà giam, chửi lũ lính canh từ

xa. Đến hôm thứ năm thì hắn quyết định lại gần làm quen. Tối

đó toàn bộ thân hắn ê ẩm đến nỗi bát cháo bị tên chột mắt

trong phòng giam cướp mất.

Năm ngày sau, tên trôm quyết định trốn đi. Hắn cuối cùng thấy

cái việc đào đất ở mỏ than nó không còn thú vị như ngày

trước. Mấy chục câu chửi cửa miệng của lũ bạn tù hắn cũng

đã nằm lòng. Và hắn thèm một bát phở nóng thơm!

Hắn quyết định sẽ lấy cắp một con ngựa ngày hôm sau khi đang

làm lao động. May mắn thay, tên cai khóa cùm của hắn có con

ngựa to đẹp nhất. Nó có cái bờm dài với bốn chân cơ bắp cuồn cuộn, làn da láng mượt, đôi lông mi dài như gái lầu xanh. Tên

lính yêu con ngựa đó lắm. Hắn lâu lâu lại vỗ vỗ cái bờm âu

yếm, thì thà thì thầm với nó không khác gì với vợ bé.

Sáng đó, tên cai đang ngẩn ngơ nhìn tứ phía thì nhận ra tên

trộm đã vứt bỏ cuốc rồi lần thần tiến gần. Hắn rút roi ra

đánh một phát dọa nạt. Tên trộm vẫn không ngừng bước. Tên cai

ngục băt đầu điên tiết. Hắn lần này đánh thật. Ngọn roi hất

lên xé không trung, thẳng vào mặt tên tù kia.

Nhưng tên trộm chỉ đơn giản bước qua một bên để tránh.

Hắn nhún chân một phát phóng thân lên con ngựa. Tên cai chưa kịp

nhìn ra tên tù đang ngồi sau mình đã thấy mình ngã chổng vó.

Rồi hai đôi cùm chân cùm tay được vứt lên đầu hắn đau điếng.

Chìa khóa quanh lưng bụng biến đâu mất. Tên trộm mỉm cười với

lũ bạn tù, đá con ngựa một phát rồi hướng nó về phía tự do, nơi rừng rậm cất tiếng chào hắn trở về.

Lần đó cuộc đời mới đơn giản làm sao. Lũ quan cai ngục với

lính gác bị hắn dẫn lòng vòng rồi suýt lạc luôn trong rừng.

Hắn còn có thời gian để tắm qua cho đỡ mùi nôn mửa của tên

bạn tù trước khi đi tới thị trấn gần nhất.

Lần này thì có Văn Trang. Con gái duy nhất của người đứng đầu

Võ Lâm. Sau vụ việc với người đồ đệ phản trắc của mình, Kiên

Sơn có quá nhiều việc để lo nghĩ, cô con gái nhanh nhảu xin đi

giải tên trộm vô tên vào tù.

Tên trộm tự thân thấy tội nghiệp ông già. Hẳn ông thương người

đồ đệ đó lắm. Tàn tro của hắn được thu gọn sạch sẽ, mai táng như một người đã hi sinh, chứ không phải là một kẻ phản bội.

Số Hai, người đồ đệ bị tên Số Bốn đâm vào lưng theo nghĩa đen,

được an táng ở một khu riêng biệt. Quan tài bằng gỗ đen hạ

xuống trong khu mộ của môn phái, dưới một cây mai vàng tứ quí.

Hai người này lúc đầu Kiên Sơn còn có ý định chôn cạnh nhau.

Nhưng những người đồ đệ còn lại can ngăn hết mực. Họ không

phải sư phụ của mình, khó có thể có lòng tha thứ của một

người cha với hai đứa con đã gục ngã. Người vì sự phản trác

của đồng môn. Kẻ rơi vào vòng xoáy của tham vọng. Số Bốn chỉ

được chôn dưới một cây me, trên con đường dẫn ra hẻm núi phía

sau. Trên bia khắc ghi tên tuổi và ngày sinh ngày tử không hơn

không kém.

Cô gái đang đứng tấn phía dưới ngọn cây hắn ẩn mình kia, không

chịu nổi không khí nặng nề trong môn phái, nhân dịp đó đã xách nách tên trộm đi luôn. Và không hiểu nổi tại sao cô ta lại cứ

vẩn vơ trong thành phố đến suốt mấy tuần. Nghe tin hắn vượt

ngục đã tức tốc theo đuôi. Cứ tưởng chị này là tiểu thư kín

cổng cao tường thế nào, ấy vậy mà nhìn rõ những tiểu xảo

cắt đuôi của hắn. Đến tận khi hắn nghỉ hơi trên cành cây này

vẫn có thể ngay lập tức đứng canh đúng gốc cây luôn.

Hắn hòa mình vào trong màu xanh lơ của khu rừng thưa, thở nhè

nhẹ, nội công bịt chặt mọi cửa ngõ. Không khéo thì bị cô nàng Văn Trang này phát hiện như chơi. Hắn chỉ muốn thở dài một

cái mà cũng không được. Đã nữa ngày trời rồi. Tên trộm này

muốn đi vệ sinh lắm!

Hắn phải có một kế hoạch thoát thân ngay bây giờ.

Đúng lúc đó tiếng ngựa gõ lọc cọc vang lên từ con đường chính bên cạnh khu rừng thưa. Trưa nắng, con đường dẫn ra thành phố

rất ít người. Từ nãy đến giờ chỉ có hai con bò với một

thùng dưa đi qua. Hắn suy xét việc nhảy vào thùng dưa đó, chỉ

tội không có gì che đầu, cô nàng kia sẽ thấy hắn ngay. Hắn

tính nhẩm việc nhảy một phát qua khung cửa bé bên thân thùng

xe. Tên trộm thấy việc nhảy vào bên trong một cỗ xe đang di

chuyển từ độ cao năm mét cách mặt đất, gây tiếng động chỉ

bằng một con sóc chuyền cành cũng không khó khăn lắm. Nên hắn

làm luôn.

Một tiếng “ Soạt! “ như gió thổi. Một cái lộn vòng. Và hắn

đã đâm vào bên trong xe làm hai nhân ngồi bên trong giật bắn

mình. Hóa ra có một cô gái đang nhìn ra ngoài sau cái màn cửa

mỏng màu tím. Suýt nữa thì hắn đá thẳng vào mặt cô nàng khi

tiếp đất. Anh chàng lười nhác thì đọc cuốn sách gì đấy, ấy

vậy mà trong chớp nhoáng kiếm đã rời khỏi bao.

“ Chờ tí! “ _ tên trộm đưa hai tay lên đầu hàng. Kẻ cầm kiếm

nhướn lông mày _ “ hãy cho tôi trốn trong này chốc lát. Có kẻ

đang đuổi theo tôi! “

Hai nhân nhìn nhau. Cô nàng bên cửa sổ trố mắt nhìn tên trộm.

Cũng không bất ngờ. Hắn ăn vận rách rưới, tay trái vẫn còn

tàn dư của cái cùm chưa tháo hết. Và xe ngựa bỗng dừng lại,

giọng nói của Văn Trang vang lên:

“ Mau ra đây tên kia! “

Anh chàng cầm kiếm tự dưng cười cười:

“ Có kẻ đang gọi mi kìa. Ra đi. “

“ Không, tôi xin đội ơn hai người cho đến lúc chết. Đừng để cô ta bắt tôi đi! “

Hắn chắp tay vái lạy, từ chỗ nằm sõng xoài trên nền xe thành

chỗ cúi lạy liên hồi. Cô gái không có vẻ hốt hoảng, nhưng thở

dài ngán ngẩm lắm. Có lẽ vì cô ta đã nhận thấy cái cách anh

chàng kia cho kiếm vào bao mà vỗ nhẹ lên vai tên trộm. Văn Trang

vẫn tiếp tục kêu hét hắn phải ra.

“ Đừng nói là anh đồng ý chứ! “ _ cô nàng kia kêu lên khe khẽ,

Văn Trang vừa mới ra lệnh cho người đánh xe phải mở cửa xe, kẻ

tôi tớ này may thay nhất định không nghe theo.

“ Đi đường gặp kẻ đáng thương không biết mở lòng nghĩa hiệp cứu giúp thì là hạng người nào. “

Rồi trước khi cô nàng cùng xe có thể cãi lại, anh ta mở cửa trước đi ra, tiếp chuyện cô con gái Minh Chủ Võ Lâm.

Cô gái ở bên trong ngậm miệng trong sự bực tức. Cũng như tên

trộm, giờ đã hết cúi lạy, hai người im lặng nghe nghóng bên

ngoài.

“ Ồ công tử Hồ Tử Duy.. đây.. đây là xe công tử sao? “

“ Xin chào Văn Trang quí cô nương. Cô giữ xe tôi lại làm gì vậy? “

Tên trộm không hiểu sao có cảm giác như Văn Trang đang nuốt nước bọt.

“ Tại.. tại có một tên đào ngục.. ý tôi là.. tôi thấy hắn

nhắm vào xe của công tử.. tôi.. tôi cần bắt hắn lại. “

“ Tên vượt ngục? Tôi từ nãy giờ trên xe chẳng thấy cái gì cả. Mà những tên tội phạm thông thường chẳng đáng quí cô nương

phải động chân động tay. “

“ Hắn ta không phải là một tên đầu đường xó chợ. Hắn dám cả gan ăn cắp thanh kiếm quí của cha tôi. “

“ Ô! Thanh kiếm mà Kiên Sơn trưởng giáo đã đưa ra trong Đại Hội

?! Tôi không thể tin được có kẻ dám làm càn như vậy… “

“ Hừm! Vậy mà có đấy. Tôi đích thân được cha ra nhiệm vụ phải khiến tên đó ở ngục cho đến lúc rọc xương. “

“ Tôi hoàn toàn đồng ý. Cô có cần đi cùng tôi không? Chúng ta

mới gặp nhau, chưa nói chuyện được nhiều. Tôi sẽ giúp cô bắt

tên này lại. “

Văn Trang lần này vội vàng trả lời:

“ Ồ không không! Tôi không dám làm chậm trễ công tử. Tôi.. tôi.. tôi sẽ gặp công tử sau. “

“ Tất nhiên rồi, quí cô nương vẫn chu đáo như ngày nào. Tôi nợ cô nương một buổi trà hầu chuyện rồi. “

“ Hẹn gặp công tử một ngày khác... Tôi sẽ không quên đâu. “

Mồm cô gái trong xe suýt không ngậm lại đươc. Tên trộm cũng không ngờ anh chàng Hồ Tử Duy kia có thể phẩy tay đuổi Văn Trang dễ

dàng như vậy.

Chiếc xe lại lọc cọc chuyển bánh. Hành khách: một công tử vẫn muốn uống thêm rượu, một tên trộm rối rít cám ơn và một cô

gái đến từ tương lai thấy mình xui xẻo vô cùng.