Chương 44

“ Hừm “ _ Hồ Tử Duy nhép miệng,

đặt cốc trà đãi khách của Ba Con Lợn xuống chiếc bàn tre vàng _ “ sau

khi tôi được đưa đi với lão Vũ thì có chuyện gì đã xảy ra? “

Tôi dứt mắt khỏi cửa sổ, nơi con đường bằng đất trải dài dẫn tới chân

trời xanh mướt để quay lại nhìn anh ta. Đường đường là một quí tử, Hồ

Tử Duy nhanh chóng có được chiếc bàn đẹp nhất ở tầng hai lộng gió. Khu

này có cả một người đánh đàn và hai cô gái đang hát những bài hò vui

vẻ, rất đúng với không khí của một quán nhậu. Tôi thì chẳng thèm quan

tâm, chỉ muốn ra khỏi đây thật nhanh mà tiếp tục đi.

Thật không thể tin nổi mới bước hai bước ra khỏi cái thành phố Loa Cổ đó đã bị Hồ Tử Duy buộc dừng lại. Và để làm gì? Để uống rượu. Hồ Tử Duy

đã đặt luôn hai chai rượu đắt nhất ở đây ngay khi vừa bước chân qua

cổng. Tên hầu bàn không giấu nổi nụ cười khoái chí mà lui đi. Rồi cái

lúc ngồi xuống bàn nữa chứ, tên này lại nhìn tôi qua khóe mắt, cứ như

việc phải ngồi cùng bàn với tôi, ngang hàng phải lứa, là một điều anh ta vẫn chưa quấn cái não của mình xung quanh được.

“ Thì sau khi tôi cứu mạng anh. “ _vâng, tôi sẽ nhắc Hồ Tử Duy chuyện

này một lần nữa _ “ tôi được cho cái phòng bỏ không bé tí để ngủ. Trong

khi đó, mọi người bị bắt thức dậy để chuẩn bị cho cậu của anh. Ông Hồ

Nguyên Trừng với người ngựa của ông ấy sẽ đi tìm mụ Cóc và chị Lý

Hồng. Họ đi thành cả một đoàn quân ấy. “ Tuy đi đông như vậy, nhưng

trong đêm hôm, tiếng vó ngựa nhỏ như không có. Chắc là những người

giỏi nhất gia đình Hồ.

Tôi ngừng lại lấy hơi, tiện tay bốc nắm lạc rang.

“ Rồi ông cậu anh về nhà trắng tay. Sau đó thì bốn ông cậu còn lại với

ông ta chui vào một cái phòng mà họp hành gì đó. Anh có biết bà nội của

anh tức điên lên như thế nào với ông cậu của anh không. Bà ấy bắt Hồ

Nguyên Trừng và Hồ Hiên Vỹ chịu ba mươi roi mỗi người vì đã để chuyện

này xảy ra. “

Hồ Tử Duy thậm chí chẳng nhướn mày. Anh ta chẳng lạ gì bà già trưởng

tộc. Đối với bà ta thì chẳng có chữ ‘ khoan nhượng ‘ hay ‘ thấu hiểu ‘

trong danh mục từ của mình. Tôi vẫn rùng mình nhớ lại khoảng lưng lằn

vết đòn của hai người đàn ông ngoài bốn mươi. Nhưng chuyện đã qua, tốt

nhất là đừng cố gắng nhớ lại làm gì.

Dù sao đi nữa thì tôi vẫn ghét họ.

“ Sau đó thì họ đi gặp mấy kẻ bắt cóc để chuộc con tin. Tôi tất nhiên

chỉ ngồi ở lại nhà anh nên không biết chuyện gì đã diễn ra. Chỉ biết

rằng bà Đan Thanh và hai cô con gái được lính mang về trước, hoàn toàn

mạnh khỏe nhưng cứ khóc thút thít không ngừng. Mấy người cậu của anh lại khác… “

Tôi xòe ra năm ngón tay, chuẩn bị đếm lại từng người.

“ Ông chú Hồ Quí Lâm ở nhà thì không sao. Ông ta cứ ôm đầu mà uống sạch

thuốc của lão Vũ pha cho. Tôi thấy ông ta bực tức lắm với ông anh cả của mình, lẩm nhẩm tên ông này hoài à. Hồ Hiên Vỹ là người đã cứu được cha

của anh với Hồ Nguyên Trừng và Hồ Tuyết Nghị. Tôi nghe mấy tên lính nói

là ba người được cử đi đối mặt trực tiếp với lũ Rắn Trắng bị thương nặng lắm. Nhìn như thể bị hàng trăm con dao cứa vào mình mẩy. Lão Vũ một

mình không ngay lập tức cầm máu được cho cả ba người bọn họ nên tôi phải giúp. “

Dù sao đi nữa mẹ tôi, với tư cách là một bác sĩ trực cấp cứu, đã dạy tôi vài ba điều về việc cầm máu và băng bó vết thương. Lão Vũ suýt không

tin được khi tôi giúp lão ta rửa vết thương sạch sẽ đến thế nào. Vào

thời này có bao nhiêu đứa con gái được học y dược, nói chi đến một con

hầu vô danh.

Nhưng tất nhiên tôi chẳng thể nào bằng tay nghề của mẹ hay một người làm thuốc lâu năm như lão ta, chỉ có thể nghe theo lời chỉ dẫn có sẵn của

lão Vũ mà làm theo. Rửa sạch, khâu rồi lại băng bó vết thương: lão ta

với tôi cố gắng làm trong vòng vài chục phút liên tục. Những vết

chém sắc lạnh liên tục từ mặt xuống chân. Cái sâu hoắm, cái chỉ ngoài

da. Nhưng Hồ Quí Trừng bị thủng hai lỗ ngay cánh tay, không nặng bằng

đòn chém trực tiếp Hồ Tử Duy nhận được. Nhưng nó khiến tôi một lần nữa

ớn lạnh khi nhớ lại.

Tay ít cơ và động tĩnh mạch, thần kinh hơn khu vực bụng nên thường

không quá ảnh hưởng đến tính mạng. Nhưng những hố sâu nhìn thấy xương đó nếu không được rửa sạch với cầm máu sớm thì chắc vừa mất tay mà vừa ảnh hưởng nguy kịch đến các vùng khác. Cơ thể con người nhìn thế mà tất cả

mọi bộ phận đều có liên quan tới nhau, đau một vùng là sẽ có vùng khác

chịu cái đau đó cùng.

Ngoài tôi ra còn có mấy nữ hầu lớn tuổi khác đã từng phụ giúp lão Vũ bắt tay vào làm cùng. Không thì chẳng biết ba ông cậu của Hồ Tử Duy có thức tỉnh nhanh đến vậy không. Hồ Tử Duy nằm suốt một tuần rưỡi như công

chúa. Hồ Tuyết Nghị nằm hai ngày. Hồ Quí Trừng mất năm ngày. Hồ Quí

Tường thực ra chỉ cần bốn ngày để hoàn hồn. Ông ta giành cả tuần còn lại ngồi bên cạnh giường Hồ Tử Duy và nhìn con trai mình.

Hồ Quí Tường nhìn không khác gì một bức tượng bên cạnh chiếc giường gỗ. Đôi khi tôi nghĩ ông ta đã muốn nói một câu gì đó, nhưng cuối cùng chỉ

đứng dậy đi về.

Tôi chắc sẽ chẳng bao giờ hiểu hay yêu thích nổi gia đình này.

“ Làm cách nào chú Hồ Hiên Vỹ cứu được ông già nhà tôi với mấy người khác? Ông ta là người duy nhất không biết võ… “

“ Thực ra, ông ta không làm gì cả. Mấy tên lính nói với tôi là lũ Rắn Trắng đã bỏ ba người Hồ gia lại. “

Hồ Tử Duy nhìn tôi, tay cầm rượu dừng giữa không trung.

“ Bỏ lại? “

Tôi nhún vai.

“ Bỏ lại. Họ chẳng thèm… kết thúc ba ông chú của anh luôn ấy. “

Hai bên lại nhìn nhau. Câu hỏi ‘ vì sao? ‘ lơ lửng trong không khí của bàn nhậu.

Một bàn tay đặt lên vai Hồ Tử Duy:

“ Thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây Hồ quí tử. “

Chủ nhân của bàn tay đó có một nụ cười ấm áp và mái tóc muối tiêu cắt

ngắn. Có cái gì đó rất quen thuộc ở đây. Tôi đã gặp ông ta ở đâu rồi nhỉ?

Hồ Tử Duy mất chưa tới nửa giây để nở một nụ cười niềm nở đáp lại. Tưởng rằng khuôn mặt cứng ngắc khi nghe chuyện gia đình mình chưa từng xuất

hiện. Tôi đã rất đúng khi nghĩ rằng tên công tử này đủ tài để đi quảng

cáo kem đánh răng.

“ À ngài Lâm Dương. Hôm nay hẳn là ngày may mắn của tôi. Mời

ngài ngồi uống chén rượu nhạt. “ _ Hồ Tử Duy đáp lời người

đàn ông.

Lâm Dương thả mình vào ghế bên cạnh Hồ Tử Duy. Tên quí tử nhìn tôi như thể chờ tôi rót trà cho người mới tới. Tôi nhìn lại

anh ta vì vào thời điểm đó không hiểu anh ta nhìn mình làm gì.

Lâm Dương cuối cùng sau ba mươi giây khó xử tự rót trà cho mình. Ông ta quay qua nhìn tôi, rõ ràng là cố gắng nghĩ ra tôi là ai.

“ Em họ xa của tôi. “ _ Tên họ Hồ nói nhanh, nhún vai nhẹ.

“ Ồ vậy à. “ _ Lâm Dương lại mỉm cười _ “ Đừng nói với tôi là

anh lại tiếp tục đi du ngoạn chứ. Mới về nhà mà phải không? “

Ông này có vẻ biết về gia đình Hồ nhỉ? Tôi nhướn mày xem tên công tử sẽ trả lời thế nào.

“ Tất nhiên rồi. Một tâm hồn thơ thẩn như tôi không thể ở một

nơi lâu được. Cũng như trưởng môn Vô Vân thôi. Đại Hội kết thúc

đến ba tuần rồi mà ngài vẫn ở đây. “

“ À tại tôi muốn Kiên Long được thưởng thức chút không khí thị thành. “

Và lúc đó, cả Hồ Tử Duy với tôi mới nhận ra một thanh niên

trẻ tuổi đang đi đến chỗ Dương Lâm, trong tay cầm một khay đồ

nhắm.

Chờ tí. Tên Kiên Long đó chính là tên đấy!

Ý tôi là hắn là một trong những kẻ đã cố gắng kéo thanh kiếm kia ra khỏi tảng đá. Hắn là tên nổi khùng đập cả đá lẫn

kiếm khắp đấu trường như thể mới gặm mấy viên thuốc lắc nặng. Chờ lần hai. Dương Lâm cũng là người đã phóng thân xuống ngăn

anh ta lại!

Tôi nhìn chằm chằm vào tên thanh niên cho đến lúc hắn quắc mắc

nhìn lại. Bản năng khiến tôi chỉ muốn nhảy ra khỏi ghế của

mình. Ánh mắt đó, hoàn toàn không có ý định sát hại ai. Nhưng tâm can gào lên sợ hãi cho sự sống sót bé nhỏ của mình.

Hồi ngồi trong căn phòng VIP, từ chục mét cách xa anh ta, nó

chỉ là một ánh nhìn giận dữ. Giờ ngồi đây, tôi tự hỏi đôi

mắt của Kiên Long có phải là mắt người không.

“ Kiên Long đừng làm em họ Hồ công tử sợ chứ. Đến nói một lời xin lỗi đi con. “

Hắn cụp mắt xuống, nhưng con ngươi kia vẫn làm tôi gờn gợn. Một lời xin lỗi không ra hơi. Nhưng chỉ cần tránh được tên này là

tôi thấy may mắn lắm rồi, chẳng cần hắn nhận lỗi làm gì. Kiên Long lùi lại đứng ra đằng sau Lâm Dương, vẫn không ngừng nhìn ba người đang ngồi một cách giận dữ không lí do. Anh ta có biểu

hiện nào khác không nhỉ.

“ Đừng đứng như vậy chứ. Lại đây ngồi đi. Hồ công tử không cắn con đâu. “

Ôi trời ạ. Kiên Long đang ngồi xuống cạnh tôi. Ánh nhìn của

người này như hai bóng đèn 900 MkW vậy, mãnh liệt đến mức ta không

thể nhìn thẳng vào. Hồ Tử Duy cười nửa miệng. Hẳn tên công tử

thấy sự khó chịu của tôi vui hài lắm.

Dương Lâm uống thêm ngụm trà. Ông ta có nụ cười thường trực như

ông già Minh Chủ Võ Lâm. Nhưng trong nụ cười này có cái ấm áp

thực sự. Chứ không vô thưởng vô phạt như Kiên Sơn. Tự hỏi hai

người này ngày xưa có là thầy trò hay gia đình gì không nhỉ?

“ Tôi thấy Kiên Long đã rất may mắn không phải chạm trán Hồ công tử

trong Đại Hội. Công tử võ nghệ càng ngày càng tăng cường, tôi thật sự

khâm phục. “

“ Cảm ơn ngài rất nhiều. Nhận được một lời khen từ trưởng môn Vô Vân quí gấp ngàn vàng. Tôi tuổi đời còn trẻ, còn phải học hỏi các bậc cao nhân

như ngài. “

Wow. Sự khách sáo ở đây còn dày đặc hơn muỗi đậu quanh hũ mật ong.

Và khi tưởng chừng như tôi sẽ phải ngồi đây nghe hai người này nịnh nhau, Kiên Long lên tiếng:

“ Con muốn đấu tay đôi với Hồ công tử. “

Cuộc trò chuyện của hai người kia khựng lại trong giây phút,

mắt họ dán vào người thanh niên trong bộ trang phục xanh thẳm.

Hồ Tử Duy thậm chí còn nhìn thẳng vào mắt anh ta, một điều

tôi chắc không bao giờ làm được, gõ gõ vào mặt bàn như đang suy nghĩ. Nhưng cái ánh mắt đang bắn ra sự thích thú như một đứa

trẻ nhặt được đồ chơi mới.

“ Ồ. Tôi luôn rất sẵn lòng. Trong vòng đấu ở Đại Hội chưa được thỉnh giáo đồ đệ số một của ngài Dương Lâm làm tôi thấy thật buồn lòng. “

Tên này có thật không vậy? Cái vết thương đang lành của anh ta

vẫn còn đau nhức chứ nhỉ? Anh ta đang vứt cái mạng sống mà

tôi với lão Vũ đã cứu lấy ra cửa sổ à?

Hồ Tử Duy hẳn đã nhìn thấy ánh mắt của tôi và cả cái nhăn

mặt to lớn trên đó. Tên này cười khỉnh một cái, lấy bầu rượu

vừa được bưng lên đổ vào hai cái cốc. Một hắn giữ, cốc kia

nâng nhẹ đưa cho Kiên Long.

“ Tuy nhiên hiện giờ tôi không phải là đang đạt đúng phong độ.

Tôi chỉ có chén rượu nhạt để giữ lấy lời này thôi. Nếu Kiên

Long đệ đồng ý giao đấu, bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào chúng ta gặp lại nhau lần tiếp theo, xin hãy nhận cho. “

Hắn nghiêng đầu về phía ‘ em họ ‘:

“ Em tôi sẽ làm chứng cho chúng ta. Tất nhiên là cả trưởng môn Lâm nữa. “

Kiên Long nhìn qua ông thầy của mình. Dương Lâm bóp nhẹ li rượu, mắt nghiêm trang, trước khi cười khì.

“ Hay lắm! Kiên Long vốn là đam mê võ học nhưng bộp chộp. Xin

Hồ công tử chỉ giáo một lần cho nó được bài học nhớ đời.

Uống! “

Ba người nam giới chỉ cần một chạm là đã làm xong li rượu, tôi cũng giả vờ uống, nhưng nhân lúc họ nhắm mắt, đổ thẳng ra

cái ban công phía sau. Tiếng kêu oai oái của tên tiểu nhị đáng

thương nào đó vọng lại lên, nhưng bị dìm đi trong tiếng huyên

náo của quán rượu.

“ Tôi sẽ thắng. “ _ Kiên Long nói một câu cụt lủn cuối cùng

trước khi im bặt, không nói thêm một câu cho đến lúc Dương Lâm từ biệt Hồ Tử Duy và tôi.

Nói thật là tôi không nhớ rõ hai người kia bàn tán cái gì.

Thật sự họ cũng như bố tôi với những người bạn lúc trò

chuyện bên bầu rượu ngon: vấn đề thời sự đang nóng bỏng (Hoàng Kim Đế lại tăng thuế, lần thứ ba từ đầu năm đến nay), về một

vài người bạn cũ lâu không gặp (ba bốn ông nào đó trên giang hồ đã mất tích hay qui ẩn không ai biết), về quá khứ xưa và nay

(những lần Đại Hội rồi không xôm tụ bằng năm nay!) và việc môn phái Đại Lâm có trưởng môn mới.

Cái vụ cuối cùng tôi lại có nhớ, vì Lâm Dương và Hồ Tử Duy đã nói rất nhiều về nó.

“ Con gái duy nhất của Trần Tâm sẽ lên nhân chức?! “ _ Hồ Tử

Duy suýt làm sánh rượu ra khỏi li _ “ Tôi không tin. “

“ Không tin thì cũng phải tin. Tôi vừa nhận được thư của chính cô ta mời đi tham dự lễ nhậm chức. “

Dương Lâm xóc tay áo, móc ra một tờ giấy trắng có cài một huy

hiệu bằng gỗ trên góc. Đôi cung - mũi tên màu xanh cốm nổi bật

trên nền tờ giấy trắng sao mà quen thuộc. Có phải chăng chính

là môn phái gì đó mặc đồ màu xanh có vào Đại Hội lần trước? Hình như trong nhóm đó có một cô gái thì phải? Hay là tôi

nhớ nhầm?

Hồ Tử Duy tháo cái huy hiệu ra rồi chậm rãi đọc thư. Anh ta

gấp nó lại từ tốn, cài lại đàng hoàng trả lại cho vị trưởng môn trong bộ cánh xanh dương.

“ Trưởng môn Trần qua đời đột ngột tuần trước do bị sát hại

mà đã ngay lập tức đưa con gái của ông ta thay vì người đứng

thứ hai trong môn phái lên… Tôi thật sự nghe mùi đấu đá bên trong dữ dội đấy. “

“ Có thể, công tử nói không sai. “ _ Lâm Dương đưa lá thư cho môn

đồ ngồi cạnh cất đi _ “ nhưng cậu đã gặp Trần Mỹ Ý chưa?

Ngoài võ công cha truyền và mánh cung tên thượng thừa, cô ta

cũng không phải tay vừa đâu. Có thể Tân Nhân là môn đệ đứng đầu cả phái Đại Lâm, Trần Mỹ Ý vẫn luôn có một tiếng nói mạnh

mẽ. Việc cô ta được ủng hộ mà đưa lên nhậm chức không phải là

không thể. “

“ Hừm, tôi quả thật chưa được trực tiếp nói chuyện với cô ta

một lần. Nữ nhân này có vẻ ít đi lại trên giang hồ nhưng được

môn phái ủng hộ nhỉ? “

“ Cô ta lo việc nội bộ, đúng như vậy. Nhưng không cam chịu lấy

chồng mà bỏ lại cả môn phái cha ông đã gầy dựng đâu. Trần gia

xây nên Đại Lâm như ngày nay cũng đã hơn nửa thế kỉ mới được,

Trần Tâm tuy không có một mống con trai nhưng có vẻ an tâm với

đứa con gái này của mình lắm. “

“ Lại nói về Trần trưởng môn. Ông ta bị ám sát lúc nào? Thư

tuy chỉ nói ‘ đột ngột qua đời ‘ nhưng tôi biết Trần Tâm cường

tráng sung mãn, võ nghệ cao cường mà nhã nhặn, hòa hiếu, ghét xung đột, chỉ muốn quan tâm tới cung nghệ của gia tộc mà thôi.

Ông ta phải nói là ít kẻ thù tới bất ngờ. Thật khó nghĩ ra

kẻ nào muốn con người này mất sớm như thế này. “

Dương Lâm chậm rãi kết thúc bầu rượu:

“ Theo tin tức của tôi, chính xác là vào thứ tư tuần trước. Và tôi không biết là có hiểu nhầm ý công tử không. Một người

được bên ngoài yêu mến như Trần trưởng môn thì không thể bị một người ngoài hãm hại? “

Kiên Long tự dưng chú ý. Anh ta từ lúc đòi đấu tay đôi với Hồ

Tử Duy cứ chằm chằm nhìn vào cốc rượu mà suy nghĩ gì đó. Tôi đoán là về mất thức võ nghệ anh ta sẽ thi thố. Dù sao đi nữa thì mất đứa con trai luôn thích thể hiện, mà Kiên Long có vẻ

cũng bằng tuổi tôi mà thôi.

Tôi tránh bất cứ nơi nào mà Kiên Long đang nhìn, tò mò nghe tên công tử trả lời:

“ Lời nói gió bay. Ngài và tôi hẳn đều có những suy đoán riêng của mình. “

“ Hồ công tử dù sao vẫn là một người có học, hơn lũ vũ phu

chỉ biết đao kiếm chúng tôi. Tôi rất muốn nghe ý kiến công tử. “

“ Giang hồ cách đây năm tháng cũng bị mất một nhân vật đình

đám là Kiếm gia Nguyên Lam. Cái chết không rõ ràng đầy bí ẩn.

Tôi không biết sự ra đi của Trần trưởng môn có liên quan gì

không. Nếu có, chuyện gì đó mà cả tôi và ngài đều không biết

được đang diễn ra. Nếu không, ta không thể không có chút nghi ngờ nội bộ Đại Lâm. Môn phái này lâu nay ít ra mặt, tuy chỗ đứng

không hề lung lay, nhưng ai biết được cái nội dung của nó. “

Kiên Long với Dương Lâm nhìn nhau thật nhanh, trò chuyện bằng một ánh mắt duy nhất. Hồ Tử Duy ung dung uống nốt chén rượu của

mình, giả vờ không nhìn thấy gì hết.

“ Đời người quả thật có quá nhiều việc khó đoán... Tôi cũng

muốn ngồi lại hàn huyên với Hồ công tử nhưng giờ có hẹn phải

đi. Xin gặp lại lần sau. “

“ Tất nhiên, xin chào ngài. Tôi sẽ tập luyện lại vài ba đường kiếm mọn để đón chào Kiên Long đệ. “

Hai thầy trò Vô Vân đứng lên nhanh chóng, chào lễ Hồ Tử Duy rồi biến mất. Tôi ngó qua ban công, dõi theo hai người trèo lên hai

con ngựa trắng chạy đi.

“ Chúng ta cũng nên đi thôi. Rượu hết, cuộc vui cũng hết. “

Hồ Tử Duy đứng lên gọi tính tiền. Nhưng hóa ra Dương Lâm lúc đi

xuống đã trả mất rồi, nên chỉ còn cách hướng về xe ngựa.

Tên công tử có vẻ thích chí lắm. Về việc đấu tay đôi với Kiên

Long? Về việc biến động ở Đại Lâm? Có thể là cả hai thứ ấy cộng lại.

Và khi chiếc xe ngựa kéo lại chạy lộc cộc, tôi nhận ra một điều:

“ Chúng ta sẽ không đi tới lễ nhận chức của Trần Gì Đó. Chúng ta sẽ đi thẳng về nơi tôi muốn. “

“ Tôi là chủ chiếc xe này. Chúng ta sẽ đi tới nơi cô muốn. Nhưng theo lịch trình tôi đặt ra. “

Cái logic này ở đâu vậy? Anh ta đang đùa với tôi chăng? Tôi

phải về nhà và phải đi càng sớm càng tốt!? Ý tôi là, anh ta

thậm chí không có cái thư mời nào!

“ Anh thậm chí không có thư mời mà đi tới cái lễ đó! “

Hồ Tử Duy nhún vai cười:

“ Không có cuộc vui nào mà không có tôi. Cô hãy nhớ điều đó. “

Tôi định cãi lại tên này, nhưng anh ta đã nhắm mắt và ngủ. Và

thế là tôi nhìn ra ngoài đường với sự bực tức khó kìm nén

nổi.