Chương 17

Ngày hôm sau chị Lý Hồng chỉ cho tôi lí do tại sao hôm qua chị ấy cùng tôi và hai nhỏ kia có thể nghe

trộm gia đình Hồ Tuyết Nghị: có một cái lỗ trên tường ngay chỗ tường

chạm mặt đất đằng sau lùm cây. Nó rộng bằng một cái đĩa, đủ để lọt âm

thanh ra ngoài. Nhưng vì bên ngoài có lùm cây to che lại nên không thấy

được. Còn ở bên trong thì có một cái tủ to chắn. Chỉ khi có ai đó phải

cúi xuống quét dọn cái đáy tủ đó hay là vô tình phải quì xuống thò tay

vào lấy đồ đánh rơi thì may ra mới phát hiện ra cái lỗ đó.

Chí Lý Hồng không biết cái lỗ này từ đâu mà có. Mấy tên xây nhà rút ruột công trình hay là có một con chuột với hàm răng cực khoẻ? Không ai

biết cả.

Nhưng tôi nghĩ là chắc là do chuột.

Dù sao đi nữa, đây là một bí mật của lũ người hầu và Mụ Cóc khi cần nghe trộm chuyện trong gia đình này. Mụ Cóc ngày xưa cũng là người hầu nhưng nhờ nịnh nọt mà lên chức rất nhanh. Mụ trước những người hầu thì miệng

to quát như đấm vào mặt người ta nhưng trước gia đình họ Hồ miệng lưỡi

lại dẻo quẹo.

Câu truyện về việc bà Đan Thanh và hai cô con gái bị bắt cóc lan truyền

trong những người làm việc cho gia đình này nhanh hơn lửa bắt rơm. Chỉ

trong sáng hôm sau, toàn bộ gia nhân đã biết hết. Tuy nhiên điều khiến

tôi ngạc nhiên là nhóm bốn người chúng tôi hôm qua không phải là nhóm

biết đầu tiên. Hồ Lệ Tư - cô con gái đáng quí của người con trai trưởng

thứ tư Hồ Hiên Vĩ đã bô lô ba la những gì cô ta biết từ cha mình với bà

mẹ ngay trước mặt những người hầu đang đứng đó. Tất nhiên sau đó cô này

bị cha mình phạt phải ở trong phòng năm ngày liền không được đi chơi làm cô ta khóc thét. Nhưng nếu ông ta không làm thế thì bà già trưởng tộc

chắc chắn sẽ còn phạt cô nàng một hình phạt khác kinh khủng hơn nhiều.

Tuy tất cả người hầu giờ đã biết chuyện. Họ chỉ dám nghe ngóng và bàn

tán với nhau. Có vẻ như họ đều hiểu chuyện này nó có tầm quan trọng hơn

cả một vụ bắt cóc tống tiền bình thường. Không ai dám nói về chuyện này

cho những gia nhân của các nhà khác khi những gia đình này tới thăm gia

đình Hồ. Kể cả những cô nàng hay bà tám nhất cũng khoá kín miệng mình

lại.

- À mà, chị chưa kể cho em nghe về cái Đại Hội Võ Lâm gì đó _ tôi hỏi

chị Lý Hồng khi hai người một lần nữa làm công việc giặt giũ phơi phóng

một tuần sau đó.

- Em nghĩ gì về Đại Hội Võ Lâm? _ chị Lý Hồng tiếp tục vò cái áo yếm

màu hồng, tập trung tới nỗi không ngẩng mặt lên nhìn tôi khi trả lời.

Em nghĩ rằng nó không có thật. Vì trong suốt bao lâu nay em vẫn nghĩ mấy cái trò bang hội với cả môn phái một trăm phần phần trăm là do mấy ông

viết truyện kiếm hiệp bịa ra. Tất nhiên là có vài môn phái nổi tiếng về

võ thuật. Nhưng em không tin rằng họ lại thừa hơi đến mức đi đánh nhau

không rõ lí do. Hơn nữa, võ thuật đâu phải để đánh nhau. Võ thuật là để

phòng vệ bản thân mà? Phải không?

- Em biết gì về nó đâu mà nói... _ tôi lấy cái áo màu tím của con gái

rất màu mè (mà tôi đoán là của Hồ Liên Hương) ra và bắt đầu vò nó. Nhưng tất nhiên là không nhanh hay thành thục như chị Lý Hồng, người đã bắt

đầu với cái yếm tiếp theo trong khoảng thời gian tôi đáp trả.

- Chị cũng không biết rõ lắm. Chị chưa từng được tới xem nó. Chị ở miền quê trước khi tới thành phố này mà.

Tôi cúi đầu, che đi sự thất vọng. Vâng, tôi sẽ thú nhận tôi cũng có phần háo hức khi nghe thấy gia đình Hồ Tuyết Nghị nhắc về nó tối qua. Nhưng

mà ai khi được biết một thứ mà họ tưởng chỉ là giả tưởng hoá ra là thật

mà không thấy thú vị?

Chị Lý Hồng dừng tay lại và quay qua nhìn tôi. Chị thở nhẹ và mỉm cười:

- Nếu em may mắn hơn chị thì thế nào em cũng sẽ biết được Đại Hội Võ Lâm nó là thế nào.

Tôi ngay lập tức ngẩng mặt lên:

- Ý chị là sao?

- Mỗi năm gia đình này đều cho hai đứa con tham gia Đại Hội Võ Lâm. Tất

nhiên vì thế mà họ sẽ tới xem. Hồ Quí Lữ không đi. Nhưng cả năm người

con trai trưởng sẽ đi. Đặc biệt là những người nào có con được chọn tham gia. Nếu em được Mụ Cóc chọn thì có thể em sẽ được đi hầu hạ họ và được xem thử Đại Hội Võ Lâm nó ra làm sao. Mà không phải lo di chuyển xa

đâu. Năm nay Đại Hội sẽ được tổ chức ngay thành phố này.

Mắt tôi sáng lên một cách không thể kiềm chế được.

- Thật không chị?

- Thật. Năm năm chị ở đây họ đều làm thế. Nhưng chưa năm nào chị đi cả.

Chị cười hơi buồn rồi quay lại với đống quần áo. Tôi cũng hết cười và

làm như chị. Rõ ràng là Mụ Cóc đã cố gắng đẩy chị xuống không cho đi

theo. Chứ chị Lý Hồng là người hầu được Hồ Quí Trừng yêu thích nhất. Và

cũng là một trong những người hầu chăm chỉ nhất nhà này.

Hai người chúng tôi sau đó không nói chuyện nữa vì phát hiện hôm nay

trời có vẻ tắt nắng sớm nhưng quần áo thì vẫn còn nhiều để giặt. Tôi vì

thế mà bỗng quên bẵng đi những gì vừa nói với chị Lý Hồng mà tập trung

giặt đống yếm còn lại rồi phơi lên.

Rất may là hai chị em đã làm kịp. Mụ Cóc có vẻ không thích thú tí nào khi mất đi một cơ hội để chửi bới chị Lý Hồng và tôi.

Đại Hội Võ Lâm được tổ chức hai tuần sau buổi nói chuyện đó. Tôi hỏi

thăm thêm chị Lý Hồng thì biết được rằng hai người họ Hồ năm nay tham

gia là Hồ Lâm Phú (con trai duy nhất của Hồ Quí Trừng) và Hồ Vụ (con

trai đầu của Hồ Tuyết Nghị). Thảo nào hai anh này từ hồi tôi bị bán vào

nhà này lúc nào cũng thấy luyện tập ở khu đất của gia đình mình. Và khi

tôi nói luyện tập tức là họ luyện-và-tập hai chục tiếng đồng hồ mỗi ngày từ sáng sớm đến chiều tối. Và tôi không thấy hai người đó làm được trò

gì hay ho. Ý tôi là hai người này không có vẻ có khinh công bám tường

hay chạy trên nước như trong phim. Đến lúc đó cái sự thật rằng mấy màn

bay nhảy như chim trong phim hay truyện thực sự chỉ là tưởng tượng,

phóng đại của của mấy ông viết truyện kiếm hiệp. Cái sự thật đáng lẽ tôi phải biết đó đập vào mặt tôi khá đau.

Nhưng điều đó không có nghĩa tôi không hồi hộp muốn đi xem cái Đại Hội

này. Chứ mấy màn đánh nhau nếu không kiểu đầu đường xó chợ như mấy cái

clip “ Bạo lực học đường “ thì cũng chỉ là đánh nhau giả vờ cho có tiếng ‘ bốp bốp ‘ như trên phim. Tôi muốn thấy kiểu đánh nhau thật sự bằng võ thuật cơ.

Tất nhiên là từ một khoảng cách an toàn.