Mọi người được an bài tới chỗ tương đối vắng vẻ, cũng may bọn họ chỉ ở một buổi tối mà thôi. Dù vậy, mấy tỷ muội khác cũng có chút phàn nàn, dù sao cũng xem như là tiểu thư Hầu phủ, được nuông chiều từ nhỏ. Cũng may, sự hào hứng khi đi chơi đã xua tan nỗi buồn này.Chẳng bao lâu mọi người đã dàn xếp ổn thoả, dù sao cũng không cần những tiểu thư này phải chính mình động thủ, nha hoàn bên người sẽ dọn dẹp thu xếp, cho nên bọn họ chỉ là tắm một hơi liền đi qua thiên điện, tụ tập một chỗ ăn cơm chay.
Đồ chay ở đây quả thực rất ngon, tuy đều là đồ chay nhưng hương vị lại ngon hơn thịt, còn để lại mùi hương trên răng và môi. Khó trách nhiều người đều khen ngợi cơm chay ở đây, kỹ thuật quả nhiên rất cao siêu.
Ăn cơm xong, mẹ cả dẫn mọi người đến tiền điện thắp hương. Lần này tới để tạ phật, lễ tạ thần, tất nhiên là muốn đi bái Phật tổ trước. Như Ý thành thật đi theo bên cạnh mẹ cả, mẹ cả kêu làm cái gì thì làm cái đó, vô cùng trung thực nghe lời.
Lạy Phật thắp hương xong, mẹ cả góp một ít tiền nhanh đèn, sau đó mang theo mọi người ra khỏi tiền điện, chỉ vào chỗ rút thăm nói với mọi người: “Vất vả mới tới chùa Thanh Lương một chuyến, mọi người đi rút một quẻ đi, phụ thân các con lần này thăng quan, sang năm hai người Như Thi, Như Ý sẽ cùng nhau tuyển tú, vừa vặn nhìn xem như nào.”
Đối với cái loại đồ vật như vậy, trước kia Như Ý sẽ không bao giờ tin tưởng, nhưng kể từ khi nàng xuyên qua, đối với cái loại đồ vật này, có một loại cảm giác kính sợ, dù sao mình đã xuyên qua, nhỡ đâu thật phật cũng sẽ tồn tại thì sao?
Vì vậy, khi cầu Phật Như Ý rất nghiêm túc, nhưng khi nghe nói đến việc rút thăm để tính vận mệnh của chính mình, Như Ý rốt cuộc vẫn có chút phản kháng, dù sao trước đây tất cả những gì Như Ý gặp phải đều là gạt người, trong lúc nhất thời quan niệm khó có thể thay đổi trở lại.
Hơn nữa nếu cái rút thăm này có thể tính được vận mệnh của chính mình, liệu sẽ có người nhận ra mình không phải Lý Như Ý thật sự, mà là mượn xác hoàn hồn không? Kỳ thật, thời điểm đi tới chùa Thanh Lương, Như Ý có chút khẩn trương, cũng may không có người nhìn ra dị thường.
“Mẫu thân, chúng ta đều rút.” Ba người nói.
“Rút xong chúng ta sẽ đi tìm đại sư đoán quẻ xăm.” Mẹ cả nói.
Đám người đi theo mẹ cả tới một thiền điện khác, ở đây rõ ràng còn có những người khác nữa, mẹ cả lại bỏ một rương ngân phiếu vào hòm công đức, sau đó mang ba người đến trước mặt một đại sư, hướng về phía đại sư nói: “Bái kiến đại sư, bây giờ tuổi hai đứa con của ta cũng không nhỏ, định tới hỏi một chút tiền đồ.”
Vị đại sư này gật đầu tán thành, cầm lấy quẻ được rút ra, bắt đầu đo lường tính toán. Như Ý cẩn thận nhìn chằm chằm đại sư, muốn nhìn thấy biểu cảm của đại sư khi tính quẻ, đáng tiếc không biết là bản lĩnh đại sư không đủ hay là ẩn giấu quá cao, nên không nhìn ra được cái gì cả.
Rất nhanh, kết quả đã có, đại sư viết lên ba tờ giấy đưa cho mẹ cả, sau khi mẹ cả thấy được ba tờ giấy đó, sắc mặt hơi khác thường, chỉ là rất nhanh liền khôi phục lại, nói với ba người: “Bây giờ đã cầu nguyện, lạy Phật, các con có thể đi chơi nhưng mà phải mang theo hộ vệ, buổi tối hôm nay ở tại chùa Thanh Lương, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ rời đi.”