Buổi tối Như Ý ở một mình trong phòng mới nhớ ra mình có một chiếc ba lô, tuy không lớn, chỉ có một mét khối, bây giờ không có việc gì làm, có thể thử xem công dụng của chiếc ba lô này. Như Ý đem một số thứ lên bàn bỏ vào không gian ba lô, không ngờ rằng những thứ này đã thực sự biến mất, chỉ thấy trên bàn lúc đầu có một đĩa trái cây, một đĩa điểm tâm, một ấm trà, còn con dao gọt trái cây, tất cả đều đã biến mất.Chiếc ba lô này thực sự là dùng rất tốt. Mặc dù ngón tay vàng xuyên việt thực sự có chút vô dụng, nhưng chiếc ba lô này ít nhất sẽ rất thuận tiện cho việc đi lại sau này.
Nhưng mà e rằng chắc mình cũng không sử dụng được ba lô, khi đi chắc xung quanh sẽ có rất nhiều tôi tớ, ba lô không gian lại không thể bại lộ, cũng chỉ có thể thời điểm không có người, tự mình chơi đùa mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, Như Ý thức dậy, cảm thấy có chút khát nước, lúc này mới thấy trên bàn không có gì, nàng mới để ý tới trong không gian, sợ bị phát hiện nên vội vàng lấy ra.
Ứm, nước trà còn nóng, chẳng lẽ trạng thái không gian này là tĩnh. Nhưng mà nhìn thấy một bình trà còn nóng sẽ rất kỳ quái, bởi vậy Như Ý lấy ấm trà ra, nước trà để lại không gian, nước trà để trong ba lô không gian cũng không cần vật chứa. Nàng cũng đem đĩa bánh ngọt lấy ra, còn dư lại để trong không gian, cũng có thể thí nghiệm xem trạng thái không gian có phải là tĩnh không?
Rất nhanh đã đến ngày xuất phát đi chùa Thanh Lương. Vốn cảm thấy nha hoàn chuẩn bị hành lý cho mình đã đủ nhiều, thì lại thấy hành lý các tỷ muội khác mới biết được, hành lý của mình vẫn tính là ít. Thật sự không thể hiểu được, chỉ là đi chùa có một ngày thôi, làm sao lại phải mang theo nhiều đồ như vậy, đây thật sự là đi cầu phúc sao?
Tuy nhiên, tiểu thư quý tộc từ nhỏ đã được nuông chiều, có lẽ không quen đi chùa miếu, khó trách mang nhiều đồ vật như vậy. Như Ý cùng Như Thi, Như Nguyệt ngồi chung một chiếc xe ngựa, ba chủ tử, một ít tôi tớ, cộng thêm một đoàn người hộ vệ trùng trùng điệp điệp đi đến chùa Thanh Lương.
Chùa Thanh Lương là chùa chiền nổi tiếng gần đây, rất nhiều quý nữ đều thích đi tới đó cầu phúc, lễ tạ thần. Lần này mẹ cả cao hứng như vậy, nguyên nhân chủ yếu nhất là bởi vì phụ thân của mình lên tới quan tứ phẩm, Như Thi có thể quang minh chính đại tuyển tú, mẹ cả tự nhiên cao hứng.
Cho nên lần này, ngoài cầu phúc, tạ lễ, mục đích chính của mẫu thân chính là để đại sư nhìn tiền đồ của nữ nhi nhà mình, tính toán vận mệnh. Về phần Như Ý và Lý Như Nguyệt, chẳng qua là nhân tiện, để tỏ ra mình là người đức độ hào phóng, nên việc mang theo hai thứ nữ cũng không có gì phiền phức.
Một đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi tới chùa Thanh Lương, thời điểm đám người đến chùa Thanh Lương đã là giữa trưa, lúc này vừa vặn có thể ăn được một bữa chay ở chùa Thanh Lương. Cơm chay ở chùa Thanh Lương vô cùng nổi danh, đầu bếp nấu nướng bên trong ngay cả Vương phi ăn xong cũng phải tán thưởng.
“Tất cả mọi người đều mệt mỏi rồi, chúng ta trước tiên an bài cho tốt, chờ một lát mọi người tới nếm thử cơm chay chùa Thanh Lương.” Mẹ cả nói.
Tới chùa Thanh Lương thắp hương bái Phật, cũng không phải chỉ một nhà bọn họ, còn có không ít những quan lại quyền quý khác.
Gia đình nhà Như Ý cũng được coi là một phần tử của Vĩnh An Hầu phủ, nhưng cuối cùng người thừa kế Vĩnh An Hầu phủ lại là một nhà đại bá. Bây giờ còn chưa phân gia, chỉ là lão Hầu gia còn sống mà thôi, chờ lão Hầu gia qua đời, người một nhà bọn họ nhất định sẽ phân gia, cho nên bây giờ bọn họ phong quang vô hạn, là gia quyến của Hầu phủ, nhưng mà về sau lại khó nói, cho nên mẹ cả làm việc vẫn tương đối khiêm tốn.
Cũng khó trách mẹ cả nhìn thấy phụ thân thăng quan lại cao hứng như vậy, đích thứ tử, về sau phân gia, cha cũng sẽ không được phân nhiều, cũng không chiếm được tiện nghi Hầu phủ, chỉ có chính mình thăng quan mới là của mình.