Như Ý thêu thùa quả thực có chút xa lạ, nhưng nguyên chủ thêu thùa rất tốt, cho nên hiệu quả thêu thật sự rất tốt. Như Ý cũng rất hài lòng với tiêu chuẩn như vậy, nàng là tiểu thư đến từ Hầu phủ, chứ không phải là tú nương, không cần phải dựa vào nghề thêu thùa để kiếm sống. Biết một chút, sau này khâu túi thơm cho người lớn tuổi, đủ để thể hiện lòng hiếu thảo là được rồi.Ngoài việc luyện tập may vá, Như Ý còn làm quen trở lại với âm nhạc, cờ vua, thư pháp và hội họa khác. Mặc dù kỹ năng của nguyên chủ chỉ ở mức trung bình nhưng đối với Như Ý, một người đến từ thời hiện đại đã cảm thấy vô cùng lợi hại rồi.
Nửa tháng sau, Như Ý đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống ở hậu viện Hầu phủ, thực ra không có nhiều khác biệt với tiểu thư khuê các bình thường, đương nhiên chỉ là ở bề ngoài.
“Hôm nay nói cho mọi người một tin tức tốt, phụ thân các con lên chức. Ngày mốt, ta chuẩn bị mang mọi người đến chùa Thanh Lương cầu phúc, cảm tạ Phật tổ phù hộ.” Mẹ cả nói.
Phụ thân thăng quan, chính xác tính là một tin tức tốt, dù sao đối với nữ tử thời cổ đại mà nói, chức quan của phụ thân đại biểu cho địa vị của các nàng. Bây giờ phụ thân chả Như Ý là quan cư Tứ phẩm, tỷ muội các nàng cũng đạt đến tư cách tuyển tú.
Bây giờ Như Ý mười ba tuổi, bởi vì cha thăng quan, một năm sau lại tuyển tú, đương nhiên nàng cũng không ghét tuyển tú, ngược lại cảm thấy đây lại là một cơ hội, dù sao nàng cũng không tìm thấy một nam nhân mà mình yêu, sao không tiến cung gả cho người nam nhân tôn quý nhất thiên hạ này. Đương nhiên, đây cũng là trong nội tâm Như Ý suy nghĩ một chút thôi, tuyển tú sẽ tiến hành chọn lựa, hậu cung không phải là nơi nói đến là đến, trên đời này còn rất nhiều nữ tử muốn vào cung, nhưng mà thật sự tiến vào chỉ có số ít.
Nghe được đi chùa Thanh Lương dâng hương, Như Ý cũng thật cao hứng. Mấy ngày nay một mực ở trong phủ, cho tới bây giờ cũng chưa từng đi ra ngoài, lần này ra ngoài, thuận tiện cũng có thể mở mang kiến thức thế giới cổ đại phồn hoa này.
Nữ tử thời cổ đại có một điểm không tốt đó chính là không thể tùy ý đi ra ngoài, không thể tùy ý xuất đầu lộ diện, cả ngày bị giam trong nhà, khó trách rất nhiều hậu viện gia tộc tranh đấu rất lợi hại, ngoại trừ tranh đấu cũng không có những chuyện khác có thể làm. Cũng may, hậu viện Hầu phủ coi như là yên bình, đương nhiên đây cũng chỉ là Như Ý nhìn thấy thôi, đến nỗi có thật như vậy không thì cũng không rõ lắm.
Ngày kia muốn đi chùa Thanh Lương, đường đi cũng không tính là xa xôi, phần lớn thời gian là ngồi trên xe ngựa, nhưng mà lần này lên thắp hương, khẳng định sẽ nghỉ ngơi tại chùa Thanh Lương một đêm.
"Tiểu thư, ngày mốt đến Thanh Lương Tự, nô tỳ sẽ giúp người thu nhập hai rương hành lý, xem còn thiếu cái gì, nô tỳ sẽ bổ sung cho người.”
"Nếu ta nhớ không lầm, chúng ta chỉ đến chùa Thanh Lương ở lại có một đêm, làm sao lại mang theo nhiều đồ như vậy?" Như Ý kinh ngạc hỏi.
“Tiểu thư, những thứ này không có nhiều, ngoại trừ một ít quần áo để thay, đều là những thứ tiểu thư quen dùng, nô tỳ sợ tiểu thư không quen với những thứ trong chùa Thanh Lương nên nô tỳ đều mang theo." Hương Lăng nói.
Du hành thời cổ đại quả thực rất bất tiện, vì vậy Như Ý cũng không yêu cầu Hồng Hạnh thu dọn hành lý mà nói: “Những thứ này đủ rồi, ngươi chuẩn bị rất tốt, chúng ta chỉ ở lại một đêm, không cần chuẩn bị quá nhiều.”