Chương 6

Như Ý đang thất thần, rất nhanh chủ đề lại vòng đến trên người nàng: “Hai nha đầu Như Thi cùng Như Ý cũng đều mười ba tuổi, đã là cô nương rồi, e rằng không giữ lại được hai năm nữa là lập gia đình, nghĩ lại trước đây các nàng vẫn còn là bộ dáng sơ sinh, thời gian trôi thật nhanh, chúng ta đều đã già rồi.”“Mẫu thân không già, trông giống như tỷ tỷ của chúng ta vậy.” Như Ý nói.

“Ôi, các muội xem kìa, Tứ nha đầu thật biết nói chuyện, đem bộ xương già của ta khoe thành đoá hoa luôn rồi.” Mẹ cả nói.

“Tứ tiểu thư nói rất đúng, tỷ tỷ của chúng ta quả thực nhìn rất trẻ trung, hoa dung nguyệt mạo, phong thái trước đó vẫn như cũ không giảm.” Triệu di nương nói.

“Các muội cũng đừng đứng lên khen ta, đến lúc đó ta cho là thật, còn không phải bay lên trời luôn sao.” Mẹ cả nói.

Mặc dù cùng đám người trêu ghẹo dời đi chủ đề, nhưng trong nội tâm Như Ý vẫn có chút trầm xuống, sớm muộn mình cũng phải lập gia đình, ở thế giới cổ đại, không có khả năng không lấy chồng, nếu nói thật như vậy, gia tộc sẽ rất hổ thẹn.

Kỳ thật Như Ý cũng không có ác cảm lắm với việc lấy chồng, nhưng thời cổ đại, đó là hoàn toàn mù cưới. Cho dù những người lớn tuổi trong gia đình có giúp mình tìm ứng cử viên, nhưng mình có thực sự muốn chung sống cả đời với một người nam nhân mà mình không biết không? Hơn nữa, nam nhân trên đời này có ba thê bốn thϊếp là chuyện bình thường, mình có thực sự muốn chia sẻ trượng phu mình với những nữ nhân khác không?

Nghĩ đến cuộc sống tương lai, cũng thật quá đáng buồn, nhưng hoàn cảnh của cả thế giới đều như thế này, còn nàng, một người phụ nữ yếu đuối, không thể thay đổi được. Vì vậy, không thể thay đổi được nên chỉ có thể chấp nhận.

“Canh giờ cũng không còn sớm, ta cũng sẽ không giữ các ngươi lại nữa.” Mẹ cả nói.

“Mẫu thân, nữ nhi cáo lui.” Như Ý nói.

Như ý về tới viện tử của mình, nghĩ tới vấn đề phía trước có chút bực bội. Nhưng bây giờ, cho dù bực bội cũng không thể làm gì được, chỉ có thể đi từng bước. Mình đã đi tới thế giới này, tất nhiên là phải tuân theo quy tắc sinh tồn của nó, cũng cần phải tiếp thu một chút kỹ năng của nguyên chủ, nhưng mà ký ức dù sao cũng là ký ức, muốn dung nhập, vẫn còn cần chính mình nỗ lực.

“Hồng Hạnh, ngươi đi đem giỏ kim khâu tới đây, ta muốn luyện tập thêu thùa một chút.” Như Ý nói

Như Ý đã quyết tâm rèn luyện thật tốt những kỹ năng của nguyên chủ. Những kỹ năng này rất hữu ích trên thế giới này, nếu nàng không biết bất kỳ kỹ năng nào trong số đó thì bí mật của nàng sẽ bị lộ. Vì vậy cần phải dung hợp những kỹ năng này, dù sao nàng cũng đang nhàn.

Mình nhập vào thân thể của đối phương, ký ức của đối phương cũng để lại cho mình, bản năng của thân thể cũng vẫn còn, nhưng luyện tập nhiều hẳn là cũng không khác biệt lắm.

“Dạ, nô tỳ đi lấy ra cho tiểu thư.” Hồng Hạnh nói.

Như Ý cầm kim khâu bắt đầu thêu một đoá mẫu đơn, khi thêu ra, quả nhiên vẫn còn tốt hơn tưởng tượng. Mẫu đơn sống động như thật, so với hiện đại, thì tốt hơn rất nhiều, quả nhiên không hổ là tiểu thư khuê các thời cổ đại. Xem ra, bản năng vẫn thể này vẫn còn, nhưng có chút hoen gỉ, cần luyện tập một chút là được.

Luyện tập thêu thùa gần như buổi khiến Như Ý cảm thấy có chút mệt mỏi, liền buông công việc thêu thùa xuống, uống một ngụm trà thơm, nghỉ ngơi một lát cũng tốt. Học tập đủ loại kỹ năng, gϊếŧ thời gian cũng tốt, nếu một ngày không có gì để làm, cũng không biết nên trải qua như thế nào.

Hồng Hạnh nói với Như Ý: “Tiểu thư, cũng sắp đến giờ rồi, người có muốn dùng bữa không?”

“Bày cơm đi, rất lâu không thêu, tay nghề này cũng mai một rồi.” Như Ý nói.

"Tiểu thư, người thêu vẫn luôn tinh xảo như vậy, không thể nào xa lạ được. Nhìn bông hoa mẫu đơn này, giống như là thật, chỉ sợ bướm bay qua sẽ tưởng là hoa thật." Hồng Hạnh nói.

“Ngươi còn dỗ ta cao hứng. Trình độ ta như nào chẳng lẽ ta còn không biết hay sao?” Như Ý nói.