Sáng sớm hôm sau, Như Ý liền dậy sớm đi thỉnh an mẹ cả. Nàng cũng không muốn xuất hiện sự sai sót nhỏ nhặt nào, nếu đắc tội mẹ cả, thời gian trôi qua thật sự rất khó khăn.Như Ý đến chính viện không lâu thì Lý Như Thi cùng Lý Như Nguyệt cũng tới, Lý Như Thi là con gái ruột của mẹ cả, cũng là tỷ tỷ Như Ý. Lý Như Nguyệt là do Triệu di nương sinh, cũng là thứ nữ. Hơn nữa, Như Ý còn gặp một người khác, đó là mẹ ruột của thân thể này, Lưu di nương.
Nói về mẹ ruột thân thể này, Như Ý cũng có chút phàn nàn, mẹ ruột người khác đều biết bảo vệ nữ nhi, mà mẹ ruột nàng lại không có. Thậm chí ngay cả nói chuyện với mình cũng rất ít, đối phương bình thường không phải ăn chay niệm Phật thì cũng là ở trong phòng không ra khỏi cửa. Cho nên trong đầu Như Ý, ký ức liên quan đến mẹ ruột này rất ít.
Như Ý không hiểu mình là con gái ruột của đối phương, vậy tại sao đối phương lại không hề có chút tình cảm nào với nàng, nhưng dù vậy, nàng đã chiếm giữ cơ thể con gái đối phương, thì sẽ thực hiện đạo hiếu, về phần nhiều hơn, nàng cũng không thể đảm bảo.
Ngay cả nguyên chủ cũng không có quan hệ tình cảm ruột thịt, chứ đừng nói là người nửa chừng nhập vào cơ thể này, nhưng Như Ý có thể nhìn ra từ ký ức của nguyên chủ rằng nguyên chủ rất khát vọng tình cảm của mẫu thân, khát vọng tình thương của mẹ, nhưng chỉ nhận lại được sự thất vọng. Thực sự không biết liệu mình có phải là con ruột thịt của đối phương hay không mà đối xử với một đứa trẻ như vậy thực sự rất tàn nhẫn.
“Thân thể của Tứ nha đầu đã khoẻ hẳn chưa? Nhìn cái mặt bị gầy đi này, xem ra lần này bệnh không hề nhẹ. Gầy đây trong phủ mua một ít nhân sâm, tý trở về Tứ nha đầu cầm một ít về, kêu nha hoàn hầm bồi bổ thân thể cho con.” Mẹ cả nói.
Như Ý là thứ nữ của Nhị lão gia Vĩnh An Hầu phủ, bởi vì không phân gia nên tất cả nữ hài đều sắp xếp chung một chỗ, Như Ý là Tứ tiểu thư Vĩnh An Hầu phủ. Nếu như tính theo từng phòng thì nữ hài lớn nhất cũng chỉ có con gái ruột của mẹ cả Lý Như Thơ.
“Đa tạ mẫu thân hậu ái.” Như Ý nói lời cảm tạ.
“Mẫu thân đối với Tứ tỷ thật tốt, Nguyệt nhi cũng ghen tỵ.” Lý Như Nguyệt nói.
“Mẫu thân làm sao lại quên Nguyệt nhi được, đợi một chút nữa rời đi, cũng cho Nguyệt nhi một chút.” Mẹ cả nói.
“Nguyệt nhi, sao con có thể không có quy củ như vậy.” Triệu di nương nói.
“Không sao, ta thích bộ dạng thẳng thắn của Nguyệt nhi hôm nay.” Mẹ cả nói.
Ngồi ở bên trong chính viện nghe mẹ cả và các tỷ muội nói chuyện phiếm, toàn là một số chuyện vặt vãnh không đáng kể, mấy nữ tử cũng không có việc gì làm, cũng chỉ có thể đàm luận mấy thứ này. Mình đúng thật là đáng thương, sao lại tới cái thế giới cổ đại không có cách nào để giải trí, sinh hoạt này chứ.