Người nha hoàn này không biết rằng tiểu thư thật sự của mình đã chết, bây giờ nàng chỉ là Như Ý đến từ hiện đại mà thôi. Chìm vào giấc ngủ sâu, trong giấc mộng kể về cuộc đời ngắn ngủi của một thứ nữ Hầu phủ. Lúc Như Ý tỉnh lại, vẻ mặt có chút nghiêm túc, giống như trước đó không phải nằm mơ, mà là vừa mới tiếp thu ký ức của thân thể này.Thân phận bây giờ của mình là tiểu thư con vợ lẽ Hầu phủ, gọi là Lý Như Ý, giống hệt tên nàng trước kia, cô nương này mắc bệnh phong hàn, kết quả là bị bệnh chết. Đúng lúc tiện nghi cho nàng xuyên qua mượn xác hoàn hồn.
Đầy óc Như Ý choáng váng, không thể suy nghĩ nhiều nữa, chăm sóc tốt thân thể của mình mới là trọng yếu nhất. Lúc này Hồng Hạnh bưng thuốc đã sắc đi vào, nói với Như Ý: “Tiểu thư, thuốc đã chuẩn bị xong rồi, người sớm uống nhân lúc còn nóng, uống xong bệnh sẽ sớm khỏi thôi."
Như Ý uống một ngụm thuốc, ăn một miếng mứt trái cây để đè nén vị đắng trong miệng, bởi vì có ký ức về nguyên chủ nên Như Ý cũng biết trước mặt mình là nha hoàn. Nàng là thứ nữ Hầu phủ, có hai nha hoàn thϊếp thân thân phục vụ, nhưng từ khi nàng tỉnh lại, vẫn luôn là Hồng Hạnh bận rộn phục vụ, còn Hương Lăng thì không thấy đâu.
Vì vậy Như Ý hỏi: "Sao không thấy Hương Lăng?"
Nói đến Hương Lăng, ánh mắt Hồng Hạnh có chút né tránh, do dự không muốn giải thích tại sao, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra có vấn đề, nên Như Ý nói: "Nói.”
Hồng Hạnh bất đắc dĩ nói: "Tiểu thư, người nhà Hương Lăng lại đến tìm Hương Lăng để đòi tiền, bởi vì lần này số tiền đưa cho nhà ít hơn, nên ca ca nàng ấy đã trực tiếp đẩy Hương Lăng xuống đất, nô tỳ nhìn thấy Hương Lăng bị thương, nên nhờ người đến đuổi gia đình nàng ấy đi. Bây giờ Hương Lăng đang nghỉ ngơi trong phòng, nếu tiểu thư có dặn dò gì, nô tỳ sẽ gọi Hương Lăng tới.”
"Thật sự là không có lý, quả là một tên hỗn trướng mà. Hương Lăng đã bán mình cho Hầu phủ làm nha hoàn, người nhà của nàng ấy dựa vào cái gì mà đòi tiền? Lát nữa nói với canh cổng, khi nhìn thấy người nhà Hương Lăng đến, cũng không cần thông báo cho Hương Lăng, trực tiếp đuổi người đi là được rồi, dám bắt nạt nha hoàn của ta. Các ngươi phải nhớ kỹ, các ngươi không chỉ có một mình mà còn là nha hoàn của Hầu phủ, sao có thể tùy tiện bắt nạt. Ra phân phó mấy người đến dạy cho người nhà Hương Lăng một bài học, để bọn họ không dám tới nữa, chỉ cần bọn họ không dám tới nữa, Hương Lăng sẽ không bị bắt nạt." Như Ý nói.
Nghe được lời của Hồng Hạnh, Như Ý cũng nghĩ đến người nhà cực phẩm của Hương Lăng, trước đây đã đem bán Hương Lăng rồi, lại còn dám tới cửa đòi tiền. Cũng chính vì Hương Lăng mềm lòng, dễ nói chuyện, nếu đổi lại là nàng, đã sớm vung lên một tát rồi, chứ ở đấy mà nói chuyện.
“Thế nhưng tiểu thư, chúng ta làm như vậy có phải có chút không tốt không?” Hồng Hạnh có chút trợn mắt há hốc mồm khi nghe Như Ý phân phó.
“Có cái gì không tốt, ta là tiểu thư cũng là tiểu thư của ngươi, nghe ta nói là được rồi.” Như Ý nói
"Dạ, tiểu thư, nô tỳ biết." Hồng Hạnh nói.
Kỳ thật từ trước tới nay, Hương Lăng hầu hạ tiểu thư, Hồng Hạnh cùng Hương Lăng lại là tỷ muội tốt, cũng muốn Hương Lăng trải qua cuộc sống tốt hơn, nhưng rõ ràng nếu tiểu thư kêu làm vậy, là có lỗi với Hương Lăng. Dù sao nếu chuyện này Hương Lăng ra mặt, cũng không giải quyết được, nếu không cho đối phương tiền, sợ sẽ bị đối phương chỉ trích bất hiếu, mặc dù bị bán nhưng dù sao vẫn là huyết mạch tình thân không thể cắt đứt, bây giờ có tiểu thư lên tiếng, thì mọi chuyện cũng sẽ khác.