Trở lại trong phủ đều bình an vô sự, Như Ý đem trái tim bỏ vào trong bụng, ít nhất một cửa ải này là qua. Nhưng mà nàng cũng sẽ càng thêm cẩn thận, sẽ không đem mình đặt vào nguy hiểm nữa.“Tiểu thư, sao người lại rầu rĩ không vui vậy? Có phải nguyên nhân là lần này đi chùa Thanh Lương không được ra ngoài chơi không, tiểu thư yên tâm, lần sau nhất định sẽ có cơ hội.” Hồng Hạnh nói.
“Không phải mẫu thân nói sang năm ta và Tam tỷ phải cùng nhau đi tuyển tú sao, nếu là tuyển tú thì e rằng từ nay về sau chắc là không có cơ hội được đi chơi nữa.” Như Ý nói.
Tất nhiên, Như Ý không vui không phải vì không được đi chơi, mà là vì nàng không biết người muốn hại mình là ai. Tuy nhiên, chuyện này nàng cũng không thể nói cho hai nha hoàn biết được. Chẳng lẽ nàng nói với họ rằng các người đã chết một lần rồi? Còn là chết vì cứu ta. Chả trách người ta coi mình bị điên rồi. Loại chuyện không thể tưởng tượng này, một người là nàng biết là được rồi.
Sau khi trở về mấy ngày, Như Ý như thường ngày đi thỉnh an mẹ cả. Nhưng mà hôm nay có chút không giống, thỉnh an xong, mẹ cả lưu lại mấy người tỷ muội các nàng, nói với ba người: “Như Thi, Như Ý năm nay cũng đã mười ba tuổi, sang năm chính là thời gian tuyển tú, hai các con chính là đại diện cho Hầu phủ đi tuyển tú, Như Mộng, Như Yên nhà đại bá sẽ đi cùng với các con. Trước đó, chức quan của phụ thân các con không đủ, không nghĩ tới sẽ cho các con đi tuyển tú, cho nên bây giờ thời gian rất gấp gáp, sẽ rất khổ cực, nhưng mà hi vọng các con kiên trì, mặc dù không nhất định được tuyển, nhưng mà ít nhất không được ném mặt mũi gia tộc đi. Còn Như Nguyệt cũng phải học tập cùng, về sau con cũng phải đi tuyển tú.”
“Dạ, mẫu thân.” Ba người đồng thanh đáp.
Như Ý không phản đối việc tiến cung. Dù sao trên đời này, dù lấy ai thì cả đời cũng không thể là một vợ một chồng, vậy tại sao không gả cho người đàn ông cao quý nhất thiên hạ. Vì vậy khi mẹ cả phái người đến dạy lễ nghi cung đình, Như Ý rất kính trọng và học tập nghiêm túc mỗi ngày.
Tôn cô cô là người đi từ trong hoàng cung ra, trước đó làm cung nữ ở trong cung, về sau lớn tuổi thì ra khỏi cung, cũng không có lấy chồng. Bà ấy đi theo một nhà cháu trai, nhưng mà dù sau cháu trai cũng không phải là con trai, Tôn cô cô vẫn cần phải dựa vào bản thân mình, chỉ có thể dạy bảo lễ nghi cung đình cho các quý nữ để kiếm chút bạc sinh hoạt.
Nhìn thấy Như Ý khắc khổ, khiêm tốn như thế, không hề giống các tiểu thư khuê các bên ngoài ôn nhu hào phóng, bên trong lại phách lối hà khắc. Những người thông minh lại khắc khổ như Như Ý, tuyệt đối là người có tiền đồ.
Trước khi tới Vĩnh An Hầu phủ, bà ấy đã biết là phải dạy dỗ hai cô nương này. Tôn cô cô cũng biết được một chút hai cô nương Vĩnh An Hầu phủ, nói đến lý luận, dạy bảo đích nữ Lý Như Thi tự nhiên tốt hơn, dù sao đích thứ khác biệt, vào cung phẩm cấp tự nhiên cũng không giống nhau.
Nhưng mà Tôn cô cô vẫn chọn Như Ý. Dù sao, ánh mắt của một người, có thể để lộ ra một vài thứ, cái người tên Như Ý này, Tôn cô cô cảm thấy có linh tính. Trước đó, Tôn cô cô đã ở trong cung nhiều năm như vậy, mắt nhìn người vẫn phải có, ai có thể chân chính ra mặt, không phải nhìn xuất thân, chỉ cần hoàng thượng ưa thích, sủng ái, xuất thân thấp hèn thì có quan hệ thế nào, huống chi thứ nữ Hầu phủ xuất thân cũng không thấp.
Kỳ thật, Tôn cô cô cũng không phải muốn chỉ dạy bảo Như Ý quy củ thôi, mà là muốn cùng Như Ý tiến cung, đến lúc đó, Như Ý có tiền đồ, bà ấy cũng có thể thơm lây. Dù sao, bà ấy ở ngoài cung sinh hoạt cũng không có tốt đẹp như vậy, bà ấy cũng có chút hối hận khi quyết định xuất cung. Mặc dù không có ngươi lừa gạt ta, ta lừa gạt ngươi, nhưng bây giờ mình còn có thể tự mình kiếm tiền, nếu về sau không thể kiếm được tiền, đây chẳng phải là không có đường sống sao. Còn không bằng thưa dịp tìm một cô nương có thể dựa vào, về sau dựa vào đối phương dưỡng lão.