Tuy nói sau khi chết có thể làm lại từ đầu, nhưng nếu bắt đầu lại từ đầu, liệu có thể tìm ra hung thủ không?Tất cả những câu hỏi này đều khiến Như Ý khó chịu, nhưng Như Ý rất nhanh đã bình tĩnh lại, dù hoảng sợ nhưng vẫn phải đối mặt với tất cả. Nàng tin rằng chỉ cần xử lý cẩn thận thì cuối cùng cũng có thể trốn thoát một kiếp. Dù sao đã biết có người muốn gϊếŧ nàng, ngay cả khi không biết người gϊếŧ nàng là ai, vẫn có thể dựa vào những gì mình biết để tránh khỏi thảm họa.
Sau khi vào chùa Thanh Lương thắp hương, rút thăm, Lý Như Nguyệt nói rằng muốn đến hậu viện sau núi để ngắm hoa đào, nhưng làm sao Như Ý có thể đến đó lần nữa?
Như Ý nói: “Tam tỷ, Ngũ muội, hai người đi trước đi, muội có chút không thoải mái, muốn về phòng nghỉ ngơi một lát.”
"Tứ muội nếu đã không khỏe thì trở về phòng nằm nghỉ một lát đi. Hồng Hạnh, Hương Lăng, hai người hãy chăm sóc tiểu thư thật tốt." Lý Như Thi nói.
“Dạ, Tam tiểu thư.” Hai nha hoàn đồng thanh nói.
Như Ý trở về phòng vẫn luôn không rời khỏi phòng, nàng vẫn không tin, những kẻ xấu kia dám vào trong phòng, tuy rằng nơi này xa xôi, nhưng không giống như sau núi, bởi vì rừng đào phía sau núi bị bao phủ dày đặc tầm nhìn, nên ánh mắt bị chặn, dù xảy ra chuyện gì cũng khó để nhìn thấy gì.
Chùa Thanh Lương là nơi mà các quý nữa thường tới, năng lực của hộ vệ cũng rất mạnh, cho nên những kẻ xấu kia tất nhiên không đám đến đây.
Quả nhiên đến giờ ăn tối, Lý Như Ý cũng không gặp phải nguy hiểm gì, xem ra những kẻ xấu này căn bản không dám tới. Nhưng mà nàng cũng không cao hứng, dù sao lần này không gặp phải nguy hiểm, nhưng nguy cơ vẫn còn tồn tại, chỉ cần tìm được cơ hội tiếp theo, e rằng kẻ chủ mưu đằng sau sẽ lại ra tay.
Muốn giải trừ được nguy cơ, phải tra ra ai đứng sau màn, sau đó phải đem kẻ sau màn giải quyết, nếu không về sau sinh hoạt trong nguy hiểm trùng trùng, dù sao minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Lúc ăn cơm tối vẫn là mấy người ăn chung, nhưng mà mẹ cả nhìn thấy nàng cũng ở thiền phòng, quan tâm hỏi: “Sao hôm nay Như Ý không ra ngoài đùa nghịch với các tỷ muội, mãi mới đi ra ngoài một chuyến, không cần quá câu nệ.”
“Đa tạ mẫu thân quan tâm, đột nhiên Như Ý cảm thấy khó chịu nên mới ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, không thể cùng hai tỷ muội đùa giỡn, Như Ý cũng vô cùng tiếc nuối.” Như Ý nói.
"Lần này không đi cũng không sao, lần sau còn có cơ hội, đừng suy nghĩ quá nhiều." Mẹ cả nói.
“Dạ, mẫu thân.” Như Ý nói.
Cơm nước xong xuôi trở lại thiền phòng, Như Ý ngồi ở bên giường, suy nghĩ một kiếp này chắc là đã qua rồi, hi vọng là như vậy. Sáng sớm ngày mai thì cần phải xem tình huống, mọi người nên trở về phủ, ở lại trong phủ thì an toàn rồi, dù sao có người muốn đẩy nàng vào chỗ chết, nhưng ở trong phủ chắc cũng không có khả năng trắng trợn sát hại nàng.
Như Ý ban đêm không được nghỉ ngơi thoải mái, nàng sợ bọn côn đồ kia sẽ lợi dụng màn đêm để gϊếŧ nàng, nhưng chỉ kiên trì đến nửa đêm, Như Ý đã không chịu nổi ngủ thϊếp đi. Ngày hôm sau, mở mắt ra thấy mình vẫn ở trong thiền phòng, xem ra nàng vẫn an toàn.
Ngày hôm sau lên xe ngựa về nhà, Như Ý không thể tin được, lần này lại quay về dễ dàng như vậy, chẳng lẽ lần này người âm thầm muốn gϊếŧ nàng bỏ cuộc? Hay là đối phương kỳ thực cũng không có nhiều hận thù với mình như vậy, chỉ là tâm lý có thể gϊếŧ thì gϊếŧ, không thể gϊếŧ thì quên đi?