Dù sao cũng không biết đối phương có ngoại nam hay không, nàng cũng không mang khăn che mặt, tất nhiên là muốn lẩn tránh. Nhưng mà những người kia như muốn đuổi theo Như Ý, nàng đi đường vòng những người này, nhưng những người này lại đi về phía nàng, Như Ý có chút kỳ quái, chẳng lẽ những người này đến tìm mình?Tuy nhiên, Như Ý không biết ai khác trên thế giới này, cũng không có bằng hữu, tại sao có thể có người đến tìm mình? Như Ý cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.
Nhưng Như Ý rất nhanh liền nhận ra, những người này thật sự đến tìm nàng, nhưng những người này không phải bằng hữu của nàng, mà là đến lấy mạng nàng? Rốt cuộc là ai, là ai muốn lấy mạng nàng, bất kể là mình hay nguyên chủ, cũng chỉ sinh hoạt ở hậu viện Hầu phủ, bọn họ cũng không có đắc tội với ai cả, nếu mục tiêu của đối phương là mình, trừ khi bọn họ thật sự có thù với mình, hoặc là làm như vậy là vì đối phó Hầu phủ.
Trong đầu nhanh chóng nghĩ đến tất cả những điều này, nàng đang tự hỏi có cách nào mới được cứu.
Những người này nhanh chóng tiếp cận Như Ý, rồi bắt đầu tấn công, nếu không phải hộ vệ liều mạng ngăn cản thì Như Ý đã bị chết dưới đao của đối phương. Nhưng bây giờ hộ vệ sắp duy trì không nổi rồi, nên làm gì bây giờ?
"Tiểu thư, chúng ta nhanh chóng chạy trốn đi. Hộ vệ sắp kiên trì không nổi rồi, nếu hộ vệ chết hết, chúng ta bị bắt, nhất định sẽ chịu thiệt." Hồng Hạnh nói.
"Ừ, chúng ta chạy nhanh đi." Như Ý nói.
Lúc này Như Ý không nghĩ tới tại sao những người này lại tới gϊếŧ nàng, hiện tại quan trọng hơn là trốn đi, chỉ cần nàng trốn đến nơi đông người, những người này sẽ không dám công khai gϊếŧ người.
Tuy nhiên, nỗ lực trốn thoát của Như Ý rõ ràng đã bị những kẻ tấn công phát hiện. Những kẻ tấn công trông rất hung ác, số người lại đông hơn hộ vệ, dù đã hộ vệ đã liều sức ngăn cản nhưng một số người vẫn bỏ qua hộ vệ chuẩn bị tấn công tới ba người Như Ý.
Nhìn thấy những kẻ ác nhân này tới, hai thị nữ Hồng Hạnh và Hương Lăng liều mạng ngăn cản, nói với Như Ý: "Tiểu thư, chạy đi, đừng lo lắng cho bọn nô tỳ, đợi đến khi có nhiều người rồi tìm người đến cứu bọn nô tỳ.”
Trên thực tế, hai người nha hoàn cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu hai người nữ tử nhu nhược như bọn họ cố gắng ngăn chặn những kẻ hung ác này, chắc chắn sẽ chết thảm, nhưng dù có liều mạng, họ vẫn phải tranh thủ thời gian cho tiểu thư trốn thoát, như vậy, bọn họ mới chết một cách xứng đáng, chỉ là bọn họ cảm thấy bất công cho tiểu thư mà thôi. Tiểu thư là một người tốt như vậy, sao lại gặp phải chuyện như vậy.
Như Ý liều mạng chạy trong nước mắt. Nàng không thể phụ hai nha hoàn đã dùng mạng để tạo thời gian chạy trốn cho nàng. Lúc này, nàng không thể do dự, nếu còn từ chối lẫn nhau, vậy thì ba người bọn họ đều chạy không thoát.
Đừng để cho nàng biết là ai sai người âm thầm gϊếŧ nàng, nàng nhất định sẽ báo thù. Hai nha hoàn Hương Lăng cùng Hồng Hạnh này luôn chiếu cố nàng, mặc thời gian nàng đến thế giới này không dài, nhưng đã coi hai người họ là tâm phúc của mình, không nghĩ tới hôm nay hai nha hoàn này vì bảo hộ nàng mà chết. Như Ý liều mạng chạy, rất nhanh liền chạy dài một đoạn khoảng cách, sắp trốn thoát.
Chỉ tiếc đám côn đồ phía sau đã sớm đuổi kịp, nói với Như Ý: “Hừ, tiểu nha đầu, ngươi chạy thật giỏi, nếu lại chạy trốn, ta khuyên ngươi thành thật để chúng ta gϊếŧ ngươi, nếu không thì cho dù chúng ta có gϊếŧ ngươi, chúng ta cũng sẽ cởi sạch quần áo của ngươi, ném ngươi ra đường, để ngươi chết cũng phải xấu hổ.”