Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vô Hạn Lưu: Hệ Thống Cung Đấu

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Như Ý cảm thấy mẹ cả nhìn mình, nhưng khi quay đầu qua phát hiện mẹ cả nhìn sang hướng khác, xem ra là ảo giác của nàng.Nhưng không cần nói cho bọn họ biết kết quả giải quẻ sao? Nàng vẫn đang rất mong chờ ý nghĩ giải quẻ của chính mình. Không ngờ đối phương lại không nói cho họ biết kết quả. Nhưng mà Như Ý thực sự cũng không cực kỳ muốn biết lắm, nên chỉ thấy kỳ quái, một lúc sau liền quên đi mất.

“Như Thi tỷ tỷ, chúng ta đi chơi ở đâu, nghe nói hậu viện chùa Thanh Lương có hoa đào nở rộ, có muốn đi xem hoa đào hay không?” Lý Như Nguyệt nói.

Ba người cùng đến hậu viện chùa Thanh Lương, lúc này hoa đào bay tán loạn, bầu trời đầy phấn hồng, nhìn xinh đẹp vô cùng, một trận nổi gió lên, cánh hoa đào bốn phía bay tán loạn, giống như chốn bồng lai tiên cảnh.

"Oa, đẹp thật đấy. Chúng ta qua đó đi. Bên đó có nhiều hoa đào hơn, muội muốn được tắm mưa dưới cánh hoa." Lý Như Nguyệt hưng phấn nói.

Lý Như Nguyệt là nữ hài nhỏ nhất Vĩnh An Hầu phủ, ngây thơ lãng mạn, hoạt bát đáng yêu, mọi người thấy nàng ấy nhỏ nhất, cũng đều rất sủng ái nàng ấy.

Hai người đi theo Lý Như Nguyệt chạy đến sâu trong rừng đào, đây là nơi có nhiều hoa đào nhất. Ba người tựa như đang ở trong một biển hoa có những cánh hoa đào rơi xuống, toàn bộ khung cảnh giống như trong mộng vậy.

Lý Như Nguyệt chạy ở giữa rừng đào, một lát sau, cũng chạy đã mệt, hướng về phía Lý Như Thi nói: “Tam tỷ chúng ta đi qua bên kia nghỉ ngơi một lát đi.”

Đúng lúc mấy người chuẩn bị sang một bên nghỉ ngơi một lúc, đôi mắt lanh lẹ của Như Ý nhìn thấy một nha hoàn bên cạnh mẹ cả đến đây nói gì đó với Lý Như Thi, nhưng vì khoảng cách hơi xa nên Như Ý không nghe rõ bên kia nói những gì.

Nhưng ngay sau đó Lý Như Thi lại nói với Như Ý: "Mẫu thân có chuyện muốn nhờ tỷ nên tỷ phải về trước. Tứ muội có muốn trở về với tỷ không?”

Như Ý không muốn về sớm như vậy, nàng còn chưa kịp đánh giá đủ, nên nói với Lý Như Thi: “Muội một lát nữa mới trở về. Tam tỷ có việc gì thì về trước đi."

"Được rồi, tỷ đi trước. Như Nguyệt, muội chạy ra mồ hôi đầm đìa kìa. Trở về thay quần áo đi, kẻo bị cảm." Lý Như Thi nói.

"Được rồi, muội cũng chơi mệt rồi, Tam tỷ, để muội cùng tỷ trở về." Lý Như Nguyệt nói.

Nhìn hai người rời đi, Như Ý lặng lẽ đứng ở sâu trong rừng đào, nàng đến thế giới này đã gần một tháng, đã thật sự thích ứng với mọi thứ trên thế giới này, vứt bỏ quá khứ, tin tưởng vào tương lai nhất định sẽ tốt đẹp hơn. Nếu như Phật tổ có linh, xin phù hộ nàng tất cả đều thuận lợi bình an.

Ở lại đây một mình một thời gian, Như Ý cảm thấy đã đến lúc phải về nên liền dẫn theo nha hoàn và thị vệ quay về.

Thời điểm chưa ra khỏi rừng đào, Như Ý liền nghe được tiếng bước chân, đương nhiên nàng cũng không đặc biệt để ý, dù sao ở hậu viện chùa Thanh Lương này, cũng không phải một mình nàng có thể tới.

Nơi này khách hành hương rất nhiều, có lẽ là quý nhân nhà ai mang theo hạ nhân đến đây ngắm hoa. Như Ý nghe phương hướng âm thanh vang lên, chuẩn bị mang theo hạ nhân lách qua những người kia.
« Chương TrướcChương Tiếp »