Bầu không khí bất chợt chìm vào sự im lặng, Hùng An dùng một cái chai múc ít nước từ dưới suối lên, Vương Bảo Dân chăm chú quan sát hành động múc nước của anh ta, không ngăn cản nữa.
Sau khi lấy đủ nước, Hùng An tiếp tục suy nghĩ về các nguyên nhân rồi nhờ Vương Bảo Dân dẫn đi kiểm tra xung quanh một vòng.
Trước đó, tổ chương trình từng nói với Hùng An, lần này nhiệm vụ của anh ta là trở thành một chuyên gia, dốc sức giúp người trong thôn xử lý vấn đề về cái chết của những con tằm, sau đó cung cấp thêm cơ hội cho việc điều tra tham quái của các nhà ngoại cảm.
Anh ta giải tán nhóm người: “Trời hôm nay nóng quá, mọi người tìm giúp tôi mấy cái quạt cói đi, sau đó đến phòng nuôi tằm bốc vài con tằm chết, có lẽ lát nữa nó sẽ giúp được chúng ta đấy.” Anh ta nói xong, lập tức cầm công cụ lên đi thẳng ra sau núi, Vương Bảo Dân trầm ngâm một lúc rồi vẫn nhấc chân đi theo bóng dáng của Hùng An.
Sau khi tách nhau ra, vì Triệu Sùng vẫn luôn nghĩ đến nhân sâm nên anh ta đi đến nơi có thảm thực vật tươi tốt ở sau núi, Trình Quang suy nghĩ một lát rồi cũng bước theo.
Vì vậy chỉ còn Khương Yếm và hai chị em song sinh ở lại.
Thẩm Hoan Hoan: “Tiếu Tiếu, em đi quan sát tình hình bên phía Hùng An đi, anh ta đang ở cạnh Vương Bảo Dân đấy, đừng để xảy ra chuyện gì.”
Phần lớn bùa hộ mệnh do sư phụ đưa cho bọn họ đều đang ở trên người Thẩm Tiếu Tiếu, để bảo vệ một người thì chẳng thành vấn đề, nên em đồng ý rồi chạy ào đến gần họ.
Thẩm Hoan Hoan ngắm nhìn em gái, sau đó dời mắt về phía Khương Yếm: “Chúng ta mau đi tìm manh mối đi.”
Khương Yếm quét mắt xem xét chung quanh, cô nhìn về phía căn phòng nhỏ bên cạnh phòng nuôi tằm: “Buổi chiều chị không thấy ai trông coi phòng nuôi tằm cả, người đó đi nghỉ ngơi rồi à?”
“Chắc thế, đúng vào giờ nghỉ trưa mà.” Thẩm Hoan Hoan vừa dứt lời, cô nàng bỗng bất chợt thở dài.
Khương Yếm nghiêng người: “Sao vậy?”
Thẩm Hoan Hoan nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy Vương Bảo Dân hơi kỳ lạ.”
Khương Yếm nhướng mày.
“Em cứ cảm giác…” Thẩm Hoan Hoan do dự nói: “Việc chú ấy ngăn chuyên gia đi vào kiểm tra nguồn nước trong thôn có hơi kỳ lạ nhỉ? Dù cho người dân bài xích người ngoài đi chăng nữa, nhưng nếu nguồn nước thực sự có vấn đề thì sao? Hơn nữa, dường như Vương Bảo Dân không muốn đến gần dòng suối thì phải…”
Khương Yếm gật đầu: “Chị cũng thấy thế.”
“Nên chúng ta cần thăm hỏi một chút.”
Thẩm Hoan Hoan khó hiểu: “Hỏi ai ạ?” Với thái độ của Vương Bảo Dân, người trong thôn chắc hẳn sẽ không trả lời những dạng câu hỏi như thế.
“Tất nhiên là phải dụ họ vào tròng rồi.”
Khương Yếm đứng đầu đoàn dẫn họ đến căn phòng nhỏ, không lâu sau, cô đã đứng trước cửa sổ của căn phòng nhỏ bên cạnh phòng nuôi tằm ấy.
Căn phòng cực kỳ đơn giản, trừ một cái giường đất và một cái bàn thì chẳng còn gì cả.
Nhìn thấy trong phòng có một người đàn ông đang ngủ khò khò trên giường đất, cậu bé béo lùn, rắn rỏi đang cúi người dùng bút chì vẽ tranh ở cạnh bên.
Thẩm Hoan Hoan đã thấy được cảnh tượng trong phòng, giọng nói lập tức nhỏ lại: “Sao…”
Lời chưa ra khỏi miệng, Khương Yếm đã đẩy nhẹ cửa sổ ra.
Thẩm Hoan Hoan vội dừng câu chuyện.
Kẽo kẹt…
Tiếng động rất khẽ nhưng vẫn ảnh hưởng đến cậu bé. Cậu bé ngẩng phắt đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Khương Yếm đặt ngón trỏ lên môi.
Cậu bé đã ngạc nhiên một lúc, nhưng cũng chỉ vài giây, ngay sau đó sắc mặt bỗng nhuốm vẻ tức giận, cậu bé còn nhớ rõ, sáng nay người này đã cáu kỉnhvới cậu.
Cậu bé trầm giọng hỏi: “Chị muốn làm gì?”
“Chị muốn xin lỗi em.” Khương Yếm nói.
Cô mấp máy miệng, đôi mắt hết sức chân thành tha thiết: “Bây giờ chị đã thấy em trai của em dễ nhìn hơn rồi.”
Vẻ mặt của Nhị Tráng khá bối rối.
Khương Yếm lấy chiếc bánh mì nhân đậu đỏ mà Thẩm Tiếu Tiếu đưa cho cô từ trong túi ra, sau đó nhẹ nhàng đặt nó lên cửa sổ: “Đây là quà tạ lỗi.”
Thôn Tằm vô cùng hẻo lánh, từ khi sinh ra đến nay, Nhị Tráng chưa từng rời khỏi thôn, hơn nữa thôn đã tự cung tự cấp được khoảng thời gian dài, mỗi khi trang trải cuối năm, thi thoảng mới có người ra ngoài mua một số món đồ Tết giá rẻ, đã lâu rồi cậu bé chưa được ăn đồ ăn vặt trong thành phố.
Nhị Tráng hơi ngập ngừng nhìn Khương Yếm.
Khương Yếm ân cần mỉm cười: “Ngọt lắm, em có muốn thử không?”
Nếu Trình Quang ở đây và nhìn thấy nụ cười của Khương Yếm, cậu sẽ rút lui khỏi hiện trường ngay lập tức, tuy nhiên, Nhị Tráng vẫn còn nhỏ, cậu bé không hiểu rằng mỗi món quà mà Khương Yếm đưa ra đều có ghi rõ giá cả. Cậu bé cầm lấy chiếc bánh không chút phòng vệ, xé gói và cắn một miếng lớn.
Cậu bé ăn rất nhanh, sau khi ăn xong, cậu bé lại nhìn ra cửa sổ.
Ở đó xuất hiện một túi bánh quy kẹp nhân được đóng gói tinh xảo.
Lần này do Thẩm Hoan Hoan để ở đó.
Thẩm Hoan Hoan thường quen mang theo các loại đồ ăn vặt vì Thẩm Tiếu Tiếu ham ăn, hôm nay cũng vậy, cô nàng nháy mắt với Khương Yếm. Dẫu vừa rồi cô nàng không biết Khương Yếm đang nói cái gì, nhưng trẻ con đúng là đối tượng lý tưởng để hỏi thăm tin tức.