Chương 9: Trường cấp ba Văn Nhã

“Mà nội quy số ba là dì quản lí ký túc xá rất hận học sinh nhắc tới ma quỷ. Cô cảm thấy khi cảm xúc của một người đã đạt đến ngưỡng thù hận thì họ sẽ làm gì?” Thời Kim Lam hỏi ngược lại.

Đào Hân nghe cô nói vậy thì run lên, giá trị tỉnh táo mới chậm chạp tăng lên 42 đã tụt xuống 41.

Tuy nhiên có một câu Thời Kim Lam chỉ nghĩ tới mà không nói...

Mặc dù loại hình màn chơi là ma quỷ, kinh dị, nhưng có ai dám vỗ ngực đảm bảo mấy NPC con người sẽ không gϊếŧ người chứ?

Nhân vật trung tâm trong ba điều nội quy của ký túc đều là dì quản lí ký túc xá. Nếu màn chơi này có một mạch truyện hoàn chỉnh, vậy có lẽ dì quản lí ký túc xá là một nhân vật rất quan trọng. Cho nên dù có bị xử phạt khi vi phạm điều cấm của bà ta thì cũng là chuyện thường tình thôi.

[Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi số 54088 đã mở khóa nhiệm vụ ẩn “Bí mật của dì quản lí ký túc xá”. Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 0%]

Thời Kim Lam: “...”

Không phải chứ? Cô chỉ dùng đầu óc ngẫm nghĩ một chút mà đã mở khóa nhiệm vụ ẩn à?

Đào Hân không biết chỉ trong mười phút ngắn ngủi mà Thời Kim Lam đã nghe được tiếng thông báo của hệ thống liên tục mấy lần. Sau khi chấp nhận sự thật mình đã tiến vào thế giới trò chơi, giá trị tỉnh táo của cô ta không dao động mãnh liệt như trước nữa. Lúc này cô ta cũng đang cố gắng quan sát tình hình xung quanh.

Ánh sáng ngoài ban công nhiều hơn trong phòng ký túc một ít, nhưng dù sao cũng đang là buổi tối nên cũng chỉ có hạn. Nếu nhìn thẳng ra bên ngoài thì có thể nhìn thấy ban công của phòng ký túc đối diện.

Sào phơi quần áo được lắp song song bên ngoài ban công, bên trên có treo một vài chiếc móc quần áo. Ban công được thiết kế dạng không gian mở nên có thể nhìn thấy vài bộ đồng phục học sinh được treo bên ngoài, ngoài ra trên mép ban công còn có một đôi giày thể thao được bao bọc lại bằng giấy. Trông chẳng khác gì ký túc xá bình thường.

Đào Hân thở ra một hơi, tầm mắt di chuyển tìm kiếm chiếc gương được yêu cầu trong nhiệm vụ của mình, sau đó lập tức bắt gặp một chiếc gương treo tường hình vuông có cạnh dài khoảng 30 xăng-ti-mét.

Cô ta ổn định tâm trạng, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ nên khe khẽ nói với Thời Kim Lam: “Sắp giờ Tý rồi, bây giờ tôi... Bắt đầu nhiệm vụ đây. Cô có thể đứng trông tôi không? Tôi có hơi sợ...”

Cô ta biết Thời Kim Lam không có nghĩa vụ phải luôn giúp đỡ mình. Nhưng nếu không có người ở bên thì cô ta thật sự không dám làm nhiệm vụ.

Thời Kim Lam gật đầu, cô cũng không định đi đâu khác, “Tôi sẽ đứng đây xem, có chuyện gì thì sẽ kéo cô ra.”

Đào Hân liên tục nói cảm ơn. Cô ta không dám dời chậu rửa mặt và khăn lông trong ký túc xá ra chỗ khác, mà mở vòi nước của bồn rửa mặt ra luôn. Dù sao trong nhiệm vụ cũng không nói phải rửa thế nào, chỉ cần rửa trước gương là được.

Cô ta đặt tay lên vòi nước, những ngón tay lạnh đến run lên, khiến cô ta nhớ tới mấy chi tiết “máu đỏ”, “một nhúm tóc”, “một con mắt” trong chuyện ma mình từng nghe. Cô ta mạnh mẽ lắc đầu đuổi hết những thứ đó ra ngoài, chậm rãi mở khóa vòi nước.

Dòng nước to bằng ngón tay chảy xuống, không có mấy thứ linh tinh mà cô nghĩ xuất hiện khiến đáy lòng Đào Hân thoáng thả lỏng. Cô ta đưa tay hứng một lượng nước nhỏ khiến ngón tay đỏ bừng lên vì lạnh, sau đó lau mặt.

Nhiệt độ lạnh giá khiến hai hàm răng cô ta run lên lẩy bẩy. Đào Hân không nghe thấy âm thanh thông báo của hệ thống, thế nên đành mím môi tiếp tục hứng nước.

Lúc này, ánh trăng ló ra từ sau tầng mây, lặng lẽ chiếu rọi ban công, đồng thời cũng chiếu sáng mặt gương.

Đào Hân cảm giác được gì đó, thế là đưa mắt nhìn vào gương.

Trong gương có một cô gái gương mặt mờ nhòe mặc chiếc váy trắng, hiện tại đang bắt chước động tác rửa mặt lúc nãy của cô ta. Sau khi phát hiện có người nhìn mình, cô gái nhoẻn miệng cười với Đào Hân đứng bên ngoài gương.

Hàm răng trắng muốt nghiến chặt như răng cưa vương vụn thịt máu, hai môi đỏ mọng nứt nẻ, khóe miệng căng ra đến tận khi chạm phải mang tai thì cô gái mới mở miệng, vươn đầu lưỡi đỏ tươi ra liếʍ môi dưới.

A a a a a...

Đào Hân muốn hét thật lớn, nhưng lại phát hiện cổ họng chẳng thể thốt ra âm thanh nào. Quai hàm cô ta run lên mất kiểm soát, dây thanh quản run rẩy đập thình thịch trong cổ họng.

Cô ta nhìn chằm chằm con ma nữ đang nhoẻn miệng cười hung ác trong gương, giá trị tỉnh táo mới chậm chạp tăng lên 45 lập tức tụt xuống không phanh. Chỉ trong giây lát, thanh năng lượng giá trị tỉnh táo từ màu vàng biến thành màu cam, cuối cùng chuyển sang màu đỏ.

Thời Kim Lam không chút do dự kéo cổ áo Đào Hân về sau, tay còn lại với lấy chiếc chậu giặt quần áo để lên bồn rửa mặt, đặt ngay bên dưới vòi nước.

Tiếng nước chảy róc rách hệt như nhịp trống dày đặc không ngừng nghỉ, dòng nước chảy thẳng vào chậu, một giây ngắn ngủi trôi qua mà dài tưởng như vô hạn.

Sau đó chậu nước lạnh đầy non nửa bị xối thẳng xuống đầu Đào Hân, cái lạnh buốt giá khiến linh hồn vốn khϊếp sợ đến thất kinh của Đào Hân trở về với thể xác.