Chương 17: Trường cấp ba Văn Nhã

Đào Hân còn đang tiêu hóa lượng thông tin Thời Kim Lam cung cấp cho mình thì cô đã kiểm tra giá sách và mặt bàn xong, bây giờ đang chuyển tầm mắt sang ngăn bàn bị khóa.

Bị khóa chứng tỏ có bí mật. Nhưng tự tiện lục xem đồ của người khác đã là một việc rất bất lịch sự, Thời Kim Lam không muốn phải phá hỏng cả đồ của người ta, vì vậy cô nghĩ tới một vật phẩm tên là “chìa khóa vạn năng” trong cửa hàng ác mộng.

Cô lấy điện thoại ra, tìm được “chìa khóa vạn năng”, ánh mắt thoáng do dự trước mức giá 500 đồng tiền ác mộng.

Tốn 500 đồng tiền ác mộng để đổi lấy một ngăn kéo có thể có manh mối hoặc không, quả là một cuộc đầu tư đầy rủi ro.

Bệnh tiết kiệm của Thời Kim Lam tái phát, đương nhiên mọi phép tắc lịch sử sẽ bị ném hết ra sau đầu.

Cô cất điện thoại đi, nhìn chằm chằm ngăn bàn không mấy chắc chắn. Cô xoa xoa cổ tay và bẻ ngón tay, tạo ra những tiếng “cốp cốp” nhỏ.

Đào Hân nghe thấy tiếng động thì ngơ ngác nhìn sang, thấy Thời Kim Lam cầm lấy quai ngăn tủ rồi dùng sức kéo... Răng rắc!

Chiếc khóa gãy đôi.

Đào Hân: “...”

Khán giả xem livestream: “...”

Thật ra ngăn kéo không chắc chắn lắm, nhưng hành vi bạo lực của Thời Kim Lam đã làm rất nhiều người kinh ngạc.

Đào Hân nghẹn họng nhìn chằm chằm cổ tay trắng muốt và năm ngón tay mảnh khảnh của Thời Kim Lam, lắp bắp: “Cô... Cô làm gì đấy?”

“Tôi không tìm được chìa khóa nên bất đắc dĩ phải làm vậy.” Thời Kim Lam sĩ diện, không dám khai mình tiếc 500 đồng tiền ác mộng mua “chìa khóa vạn năng”.

Đào Hân thấy sắc mặt cô bình tĩnh như thể không biết hành động của mình có gì sai, thế là ngơ ngác “Ừ” một tiếng, xong lại “Ừ” thêm một tiếng nữa như muốn khẳng định.

Ma nữ tối qua... Chắc là... Có lẽ... Đã bị “Trương Tiểu Thục” đánh thật... Nhỉ?

Thời Kim Lam vờ như không thấy ánh mắt hoảng hốt của Đào Hân. Cô mở ngăn kéo, thấy bên trong chẳng có bảo bối gì mà chỉ có một quyển nhật ký màu hồng nhạt, ngoài bìa là dòng chữ nắn nót đề tên Nhạc Yểu Yểu.

Thời Kim Lam trịnh trọng xin lỗi quyển nhật ký một câu rồi mới cầm lên.

Trang tiêu đề có một dòng chữ...

Tôi đắm mình trong bùn lầy, lại được ban cho tia sáng.

Thời Kim Lam khẽ mím môi. Vết mực ở nửa câu đầu đậm hơn, đến nửa câu sau thì nhạt lại, nét bút lại hơi khác nhau, hẳn là không được viết cùng một lúc.

Cô lật sang trang kế, và đúng như dự đoán, đây đúng là một quyển nhật ký. Tuy nhiên có đến khoảng một phần ba nội dung đã bị gạch đi không thể đọc được.

Thời Kim Lam lật tới trang đầu tiên có chữ viết rõ ràng, chậm rãi đọc.

“Ngày 27 tháng 8 năm 2015, thể theo nguyện vọng của XX, tôi đã chuyển tới học ở trường cấp ba Văn Nhã. Giáo viên tạm thời xếp tôi ngồi ở bàn cuối, xung quanh toàn là con trai, tôi chẳng biết phải sống chung với họ thế nào...”

“Ngày 3 tháng 9 năm 2015, tôi và XX nói chuyện với nhau, nhủ rằng phải học tập chăm chỉ, thế nên tôi dọn vào ở trong ký túc xá. Các bạn cùng phòng đều không cô lập tôi, vui quá.”

“Ngày 16 tháng 9 năm 2015, tiến độ của lớp chuyên quá nhanh khiến tôi không theo kịp. Ngày hôm nay giáo viên đặt câu hỏi trong tiết, nhưng tôi không trả lời được...”

“Ngày 27 tháng 9 năm 2015, cuối cùng giáo viên cũng điều chỉnh chỗ ngồi, nhưng hình như bạn cùng bàn mới không thích tôi cho lắm...”

“Ngày 1 tháng 10 năm 2015, hôm nay tôi mời bạn cùng phòng tới nhà chơi, vô tình nghe thấy bọn họ nói tôi vào được lớp chuyên là nhờ gia đình đút tiền... Tôi... Tôi... Tôi không dám phản bác họ...”

“Ngày 2 tháng 10 năm 2015, XX rất bất mãn về thành tích của tôi, muốn thuê gia sư cho tôi. Trông thầy gia sư còn rất trẻ, bài tập nào cũng biết làm!”

“Ngày 8 tháng 10 năm 2015, các bạn cùng phòng đều không nói chuyện với tôi... Thật mệt mỏi...”

“Ngày 9 tháng 10 năm 2015, hôm nay giáo viên lại đặt câu hỏi, tôi đã trả lời được, có hơi tự hào.”

“Ngày 14 tháng 10 năm 2015, ngày hôm nay tôi gặp thầy gia sư ở thư viện. Hóa ra cậu ấy là lớp trưởng lớp 12A9, giỏi quá đi!”

“Ngày 21 tháng 10 năm 2015, dạo gần đây tôi cứ gặp cậu ấy suốt. Cậu ấy dạy tôi rất nhiều thứ, còn hẹn tôi cùng ra thư viện học bài.”

...

“Ngày 12 tháng 12 năm 2015, hôm nay là sinh nhật tôi, và cậu ấy đã tỏ tình tôi. Tôi... Tôi rất phấn khích... Nhưng XX nhất định sẽ không đồng ý...”

Nhật ký đột ngột kết thúc, số trang ít ỏi còn lại đều không thể đọc được. Ngoài ra cái tên XX còn xuất hiện vài lần xuyên suốt nhật ký, hẳn là hai chữ, nhưng đã bị ai đó cố tình làm mờ đi, không thể đọc được.

Cũng không biết là do trò chơi cố ý làm vậy để tạo hồi hộp, hay là những nội dung không đọc được này có liên quan tới cái chết của Nhạc Yểu Yểu nên mới bị chính chủ nhân cuốn nhật ký gạch đi.