Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vô Hạn Huyết Hạch

Chương 8: Thuốc kí©h thí©ɧ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dịch: Gián

Biên: Nhóm Cổ Chân Đau

***

Trong hầm mỏ, khuôn mặt hai người đều lộ vẻ khó tin.

Vậy mà họ còn sống!

Tử Đế đứng dậy trước, cô nhìn thấy dấu chân trên mặt đất. Mỗi lần con quái thú hung mãnh kia giẫm đạp, nó đều để lại dấu chân, có thể thấy phần nào thể trạng cùng sự oai phong của con quái thú. Hai người ko bị giẫm lên, âu cũng là một chuyện vô cùng may mắn rồi.

"Đại nhân!" Tử Đế định đỡ Châm Kim đứng dậy.

Nhưng Châm Kim khá nặng, lại thêm hộ giáp, một ma pháp sư nhỏ bé yếu ớt như Tử Đế không thể dễ dàng di chuyển cậu. Cuối cùng, Tử Đế đành kéo Châm Kim lùi ra một chút, để cậu tựa vào vách động.

Tình trạng Châm Kim lúc này cực kỳ gay go.

Lúc Tử Đế chạm vào cậu thì phát hiện người cậu nóng sực lên, hệt như thứ khoáng thạch kỳ lạ trong sơn động.

Thuốc hết tác dụng, mùi hôi thối trên cơ thể Châm Kim dường như càng thêm nồng nặc, đến mức Tử Đế suýt ngạt thở.

Châm Kim suy yếu mở miệng: "Đi đi, Tử Đế, rời khỏi nơi này."

Bây giờ đến lắc đầu cậu cũng không làm nổi, chỉ khe khẽ nghiêng đầu thôi cũng có thể khiến cậu ngất lịm đi ngay tức khắc.

Châm Kim đưa tay lên trước mặt, tự nhìn cánh tay của mình, mắt cậu hoa lên. Làn da cậu trở nên vừa đỏ vừa sưng, cả người phù nề, nhiệt độ cơ thể vô cùng cao. Mí mắt cũng bắt đầu sưng lên, tầm nhìn ảnh hưởng nghiêm trọng.

Tử Đế phát hiện ra tình huống, cô thật lòng muốn chết đi, tựa như rơi vào đáy biển sâu tuyệt vọng.

Cô biết sự lợi hại của hoả độc. Từng có thành viên đội thăm dò chết vì nó.

Những người bất hạnh này trước khi qua đời phải chịu đủ tra tấn, khi chết, mắt họ đều sưng húp, không nhìn thấy được cả khoé mắt. Cổ họng, xoang mũi cũng sưng đến cực điểm, hô hấp vô cùng khó khăn.

Nguyên nhân cái chết chính là ngạt thở!

Châm Kim là sinh mệnh cấp Bạc, nhưng vẫn không chịu được hỏa độc. Hoả độc trong người cậu tích tụ quá nhiều. Ong lửa hung tàn, thật khiến người ta kinh hãi.

Đối mặt với sự xua đuổi của Châm Kim, Tử Đế lắc đầu: "Em không đi, em sẽ không bỏ cuộc. Đại nhân, nhất định em sẽ tìm ra phương thuốc, nhất định em có thể phối đúng thuốc! Chúng ta còn hi vọng mà, xin ngài đừng từ bỏ!"

Tầm mắt Châm Kim bắt đầu mơ hồ, tưởng như nhựa cao su sền sệt đang dính chặt mi mắt, mặc kệ cậu cố gắng như thế nào cũng không thể mở to hai mắt được.

Trong tầm mắt mơ hồ, cậu thấy Tử Đế khóc. Cô ngồi bệt xuống đất, móc ra một đống chai lọ từ cái túi da bé xíu bên hông.

Cô bày cả đống thuốc ra đất, rồi tạo một hố tròn nho nhỏ trên mặt đất.

Sau đó, cô bắt đầu điều chế thuốc, trộn mấy loại vào với nhau, rồi lại lấy ra trong ngực áo rất nhiều thân và rễ cây cỏ, đầu tiên là nghiền thành mảnh nhỏ, sau đó đổ vào trong hố tròn.

Ùng ục… ùng ục...

Thuốc trong hố tròn bắt đầu sôi lên.

Tử Đế chăm chú nhìn đống thuốc, không ngừng trộn, thỉnh thoảng lại dụi mắt. Có vẻ hơi thuốc bốc lên làm cay mắt.

Châm Kim định khuyên nữa, nhưng sau vài hơi thở ngắn ngủi, cậu phát hiện mình đã mất đi khả năng nói chuyện.

Cổ họng câụ như bốc cháy, sưng đến nỗi nuốt nước bọt cũng khó khăn. Đầu lưỡi tê rần, đến mức cậu không cảm nhận được đầu lưỡi nữa, tựa như cơ thể cậu vốn không có bộ phận này.

Rất nhanh, ý chí của cậu bắt đầu tan rã, rơi vào mê sảng, không nhận biết được tất cả mọi chuyện xảy ra xung quanh.

Trong mơ màng, cậu cảm thấy một chất lỏng dịu mát được đổ vào khoang miệng, trôi xuống cổ họng mình.

Cổ họng cậu như chứa đầy những tảng đá chất chồng, nhưng được chất lỏng kia làm dịu, những hòn đá này cấp tốc tan rã, nhanh chóng tạo thành một con đường. Chất lỏng dịu mát cũng vì thế mà thấm vào sâu trong cơ thể Châm Kim, dần dần lan toả.

Tri giác bắt đầu quay lại với Châm Kim.

Châm Kim mở hai mắt, nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Tử Đế như dán chặt trên người mình.

Hai tay cô dính đầy thuốc, bôi lên khắp người Châm Kim.

Châm Kim mặc giáp lưới, nhưng vì trúng hoả độc nên cơ thể phù lên, thít chặt vào mắt lưới.

Dưới tác dụng của thuốc, da thịt đỏ au phù nề như đồng nung đỏ dần dần co rút, xẹp xuống.

Sau đó một cảm giác lạnh thấu xương ập đến làm Châm Kim khẽ run lên một cái.

Nhiệt độ trong động rất cao, Tử Đế bận rộn hồi lâu, mồ hôi đầm đìa, áo choàng phép vốn rộng rãi, ấy vậy mà giờ dính chặt vào người vì mồ hôi.

Bôi thuốc xong, đôi mắt cô sáng ngời, nhìn Châm Kim không chớp mắt, tràn đầy vẻ chờ mong.

Châm Kim như kẻ sắp chết đuối được người ta cứu lên bờ, nôn hết nước trong bụng ra. Cậu há miệng thở hồng hộc. Không khí nóng tràn vào cơ thể, cậu thấy hạnh phúc tựa như nắng hạn gặp mưa rào!

Dần dần lấy lại tinh thần, Châm Kim còn phát hiện mình đang há hốc mồm, nước dãi không ngừng tràn xuống đất.

Nhưng trong mắt Tử Đế, cô nhận ra toàn thân Châm Kim đang nhanh chóng tiêu sưng, tình huống cải thiện hết sức rõ ràng.

"Đại nhân, ngài tỉnh rồi!" Nhìn thấy hai mắt Châm Kim sáng hẳn lên, Tử Đế vui mừng khôn xiết. Nói thật, cô cũng không dám chắc chắn về phương thuốc kia.

"Ta ngất đi bao lâu?" Châm Kim hỏi.

"Chỉ có vài phút thôi." Tử Đế lập tức đáp.

Gánh nặng trong lòng Châm Kim lập tức được cởi bỏ: "Chúng ta mau rời khỏi sơn động này."

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một vùng hiểm địa.

Trước đó đàn ong lửa chật vật chạy trốn, khả năng cao là quái thú trong động này thắng. Một khi đàn ong trốn về tổ, hai người chính là món ngon trên mâm của quái thú.

Vào sâu trong động hơn rất có thể sẽ càng nguy hiểm hơn.

Ai biết chỗ này có đường rẽ khác hay không? Nếu như không có, thì chắc chắc đây là con đường chết.

Tử Đế kéo Châm Kim đứng dậy. Châm Kim bám vách động đứng thẳng lên.

Vách động nóng hổi, trên găng tay toả ra mùi hôi khét lẹt, nhưng Châm Kim lại rất vui vẻ. Bởi vì mặc kệ là cảm giác nóng bỏng hay là mùi hôi cháy khét, đây đều là cảm nhận bình thường của con người.

Trước đó, cậu đều không cảm nhận được.

Càng làm Châm Kim cảm thấy vui mừng hơn, ấy là cậu cảm thấy trong người dâng trào một nguồn năng lượng, đồng thời nguồn năng lượng này càng ngày càng mạnh.

Nhìn thấy Châm Kim lộ vẻ suy tư, Tử Đế mang theo sợ hãi cùng áy náy giải thích: "Đại nhân, xin lỗi, trong phương thuốc kia em có cho thêm rất nhiều thuốc kí©h thí©ɧ."

Sau khi uống thuốc kí©h thí©ɧ, có thể kích phát tiềm năng trong cơ thể một thời gian ngắn, sức chiến đấu tăng lên rất cao. Nhưng di chứng của nó cũng khá nghiêm trọng, có thể nói là gây tổn thương rất lớn cho cơ thể.

"Em làm đúng lắm! Đừng tự trách nữa." Châm Kim vỗ vai cô, làm dịu sự bất an.

"Chúng ta đi mau." Châm Kim giục.

Cảm giác choáng váng vẫn còn, nhưng đã giảm bớt rất nhiều. Châm Kim chợt phát hiện: Mình có thể tự bước đi, thậm chí còn có thể chạy.

Năng lượng trong cơ thể càng ngày càng mạnh, Châm Kim thậm chí cảm thấy giáp cũng nhẹ bẫng.

"Xem ra Cuồng Bạo kí©h thí©ɧ tiềm năng sinh mệnh của mình. Chỉ là, đến lúc thuốc hết hiệu lực sẽ ra sao?"

Tai hoạ ngầm to lớn này, khiến Châm Kim lòng đầy lo lắng.

Dưới tình huống bình thường, khi thuốc kí©h thí©ɧ hết hiệu lực, người ta sẽ sa vào trạng thái cực kỳ yếu ớt.

Châm Kim vốn trúng hỏa độc, thuốc Tử Đế điều chế vội vàng không giải quyết triệt để được hỏa độc. Chính xác hơn là dùng các loại thuốc khác phối hợp với thuốc kí©h thí©ɧ để Châm Kim bộc phát năng lượng chống lại hỏa độc mà thôi.

"Bất kể như thế nào, mình cũng phải nhân cơ hội này đào thoát hiểm cảnh. Cho dù mình không thoát được, cũng phải cố hết sức cứu Tử Đế!"

Châm Kim đã thầm nảy sinh ý định quyết tử.

Thời gian từ lúc cậu tỉnh lại tới giờ còn rất ngắn, ký ức cũng không trọn vẹn, nhưng cậu lại biết:

"Tử Đế là vị hôn thê của mình, quan hệ có chút phức tạp, khả năng còn nhiều bí ẩn. Nhưng từ đầu đến cuối cô ấy bầu bạn bên mình, không rời không bỏ, thậm chí một lần vì mình mà tình nguyện hi sinh tính mạng, gian nguy không sờn.

Người con gái như thế này, mình lấy gì báo đáp đây?

Thân là một kỵ sĩ, chẳng lẽ ngay cả hôn thê của mình cũng không bảo vệ được hay sao?"

Châm Kim âm thầm thề, dù hy sinh tất cả cũng phải cứu được người con gái ấy.

Hai người nắm tay chạy trong sơn động.

Rất nhanh, họ đã đến được cửa động.

Từ bên ngoài truyền ra tiếng dã thú gầm gào cắn xé nhau.

Ngoài động chiến đấu gay go khôn xiết.

Châm Kim cùng Tử Đế đều không yên lòng, liếc mắt nhìn nhau rồi lặng lẽ núp trong cửa động nhìn lén.

Đàn ong lửa đã sớm biến mất, hai phe khác đang giao chiến.

Một bên chính là con quái vật phi nước đại từ trong sơn động ra, đuổi đàn ong lửa chạy toé khói.

Con quái vật này có thân thể to lớn, giống gấu ngựa, nhưng lại mọc ra đuôi khỉ màu hồng. Nó đứng thẳng người lên, hai cái chân là chân gấu, nhưng chi trên lại không phải tay gấu, mà là tay tinh tinh.

Mỗi tay của nó đều có bốn ngón tay, móng tay bén nhọn đen kịt, rất dài, hệt như sắt vậy.

Một bên là dã thú trông giống báo đen. Nhưng chúng không có da lông, mà trên người phủ kín vẩy.

Không chỉ thế, trán của chúng còn có một chiếc sừng rất dài, hình dạng giống như là sừng tê giác, lại vô cùng sắc bén.

Gấu ngựa đuôi khỉ chỉ có một mình, mà báo sừng vảy đen lại có đến mười mấy con.

Từ khí tức tràn ra, có lẽ gấu ngựa là ma thú cấp Bạc, báo sừng vảy đen là ma thú cấp Đồng, chỉ có đầu đàn và mấy con đặc biệt có khí tức của sinh mệnh cấp Sắt.

Bầy báo vây gấu ngựa ở giữa, đôi bên bắt đầu chém gϊếŧ.

Gấu ngựa cường đại, một con báo không cách nào địch nổi. Những đòn tấn công của lũ báo hầu hết đều bị gấu ngựa đập trở về, nhưng báo đen đứng dậy rất nhanh, cơ thể chúng dẻo dai cường tráng, chắc chắn có thể chống cự đòn đánh kiểu này.

Nhìn hai phe giằng co hồi lâu, Châm Kim và Tử Đế liếc nhau, đều thấy dày đặc ưu sầu trong mắt người đối diện.

Nếu họ mạo muội lao ra, sợ rằng sẽ bị bầy báo vây bắt, xé thành mảnh nhỏ!

"Đại nhân, nếu có cơ hội, ngài cứ lao ra đi. Đừng để ý đến em." Tử Đế thấp giọng nói.

Châm Kim lắc đầu, không rảnh phản bác vị hôn thê của cậu.

Chính cậu cũng không có niềm tin quá lớn vào việc thoát khỏi vòng vây của bầy thú. Hơn nữa, cậu muốn đưa Tử Đế chạy trốn cùng.

Khó khăn chồng chất!

Đồng thời...

Châm Kim cũng thầm lo cho trạng thái của bản thân.

Một khi dược hiệu hết, hỏa độc bị áp chế sẽ một lần nữa phát tác, trở thành uy hϊếp cực lớn cho tính mạng Châm Kim.

Nên làm cái gì bây giờ?

"Nếu như có thể có đấu khí, có thể làm cho ta vận dụng đấu khí..."

Châm Kim bị nỗi buồn đè nặng.

Trong cơ thể cậu có giấu vũ khí, nhưng lại không tài nào lấy ra được.
« Chương TrướcChương Tiếp »