Dịch: Vivian Nhinhi
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
***
Cố gắng thu nhận thêm nhiều thuộc hạ vốn là kế hoạch mà Châm Kim và Tử Đế đã thương lượng từ trước.
Cho nên ngay từ đầu Tử Đế đã ra sức khuyên Châm Kim ra tay cứu Hoàng Tảo.
Chẳng qua Hoàng Tảo đã giấu diếm chuyện ma thú cấp Bạc, lại còn lâm trận bỏ chạy làm quá trình xảy ra quá nhiều ngoài ý muốn.
Nhưng theo tình hình hiện tại thì có thể thấy, kết quả cuối cùng lại tốt đẹp hơn.
Hoàng Tảo, Lam Tảo đều thành nô ɭệ của Châm Kim.
Vốn chỉ định chiêu mộ bọn họ, bọn họ vẫn là người tự do. Mà bây giờ, thành nô bộc cũng đồng nghĩa đánh mất tự do.
Hai anh em này đều là cấp Đồng, nô ɭệ có thực lực thế này vốn có giá trị rất lớn.
Đương nhiên, hiện giờ Châm Kim không có cách nào ràng buộc bọn họ cả, kiểu như khế ước nô bộc hay gì đó.
Ở hoàn cảnh này Châm Kim cũng không yêu cầu nhiều như vậy.
Hoàng Tảo, Lam Tảo lấy thân phận nô bộc đi theo Châm Kim, bằng vào sức ảnh hưởng của chính bọn họ cũng đủ làm cho người khác lựa chọn phụ thuộc vào Châm Kim.
Thế là Châm Kim thuận lợi giành được quyền khống chế đội thăm dò này.
Hai anh em Hoàng Tảo, Lam Tảo đều là tinh nhuệ cấp Đồng. Hoàng Tảo am hiểu sử dụng trường kích, Lam Tảo lại là cao thủ loan đao, thực lực của hai người này mạnh nhất.
Trong số những người còn lại có hai người bắn cung, một người dùng nỏ. Còn lại có mười ba người dùng đao, thương và thuẫn.
Còn một vị học giả già tên Thương Tu tay không tấc sắt nữa, không tính Châm Kim, Tử Đế thì tổng cộng là mười chín người.
Theo như Thương Tu kể lại thì khi xuất phát cả đội thăm dò có gần bốn mươi người, một đội ngũ tương đối khổng lồ.
Nhưng đi đến nơi này, quân số đã giảm gần một nửa.
Đồ phòng ngự của những người này rất yếu.
Hai anh em Hoàng Tảo, Lam Tảo mặc giáp da, số còn lại chỉ mặc áo vải.
Nhu yếu phẩm thì không đáng ngại, họ mang theo đủ đồ ăn và nước ngọt.
Những tin tức này Châm Kim đều lấy được từ chỗ Thương Tu.
“Nếu như nước con suối này uống được thì lát nữa nhờ tiên sinh cắt một số quân đi lấy thêm nước ngọt. Chỗ dầu hỏa kia có thể bỏ đi một nửa.”
Châm Kim hạ mệnh lệnh đầu tiên.
“Vâng, đại nhân!” Thương Tu nhận lệnh, cung kính lùi ra khỏi lều vải.
Cái lều vải này cũng là do đội thăm dò mang đến, do chính tay Hoàng Tảo và Lam Tảo dựng lên, Châm Kim có thể ngủ trưa ngon lành ở đây.
Thương Tu vừa rời khỏi lều vải thì Tử Đế đã vén lều đi vào.
“Đại nhân, vị học giả này của chúng ta đúng là không đơn giản!”
Mỗi lần Châm Kim triệu kiến một mình Thương Tu, Tử Đế sẽ đi tiếp xúc sơ qua với một thành viên trong đoàn. Từ miệng những người khác, Tử Đế có thể đoán ra đại để toàn bộ chân tướng sự thật.
“Thì ra là Thương Tu phân tích để Hoàng Tảo và Lam Tảo ý thức được rắc rối lớn?” Châm Kim nghe Tử Đế báo cáo, mỉm cười: “Xem ra những chiến lợi phẩm mà chúng ta thu được từ ổ nhện đã dọa sợ những người này rồi! Không thể đánh giá cao người, cũng không thể đánh giá thấp người nhỉ!” Châm Kim thốt lên lời cảm thán từ sâu trong nội tâm.
Kết quả của chuyện này rất tốt, nhưng cách mà toàn bộ quá trình xảy ra làm Châm Kim phải tự suy ngẫm lại một phen.
Cậu đánh giá quá cao bản tính của Hoàng Tảo, không lường trước khả năng hắn giấu diếm tình báo. Chỉ đơn phương cho rằng Hoàng Tảo sẽ vì ơn cứu mạng mà chịu nghe mình sai khiến.
Nhưng kết quả, Hoàng Tảo lâm trận bỏ chạy, bỏ rơi hai vị ân nhân cứu mạng là Châm Kim và Tử Đế.
Về sau, hai anh em Hoàng Tảo, Lam Tảo dưới áp lực cực lớn mới quy phục mình, bán mình làm nô ɭệ.
Là bởi vì hai người bọn họ thật lòng sám hối ư?
Có thể có một chút khả năng là thế.
Nhưng khả năng càng lớn là bị bức bách bởi thực lực và thân phận của Châm Kim và Tử Đế.
Còn những người khác thì sao?
Bọn họ rất vui được Châm Kim lãnh đạo.
Vì sao?
Châm Kim rất mạnh, ở hoàn cảnh nguy cơ bốn phía này, kẻ yếu phụ thuộc kẻ mạnh chẳng phải là một trong những chiến lược sinh tồn tốt nhất hay sao?
Mà thân phân kỵ sĩ Thánh Điện của Châm Kim cùng với chuyện cậu đã ra tay cứu Hoàng Tảo càng khiến bọn họ tin tưởng người lãnh đạo này dù tuổi đời còn rất trẻ nhưng có phẩm đức đáng để bọn họ tin cậy.
Mà trong đó, đáng chú ý nhất phải là vị học giả già Thương Tu.
Ông ta phục vụ một gia đình quý tộc hơn ba mươi năm, có thể xem như học được cách sinh tồn và trí tuệ của quý tộc.
Ông ta tay không tấc sắc, không có chút sức chiến đấu nào, Nhưng lại nhận được sự tôn trọng của cả đội thăm dò. Hai anh em Hoàng Tảo và Lam Tảo gần như nghe lời Thương Tu răm rắp.
Thương Tu chỉ cần nghe được tin tức Hoàng Tảo báo lại đã nhạy bén phát giác ngay được thân phận của Châm Kim và Tử Đế.
Toàn đội thăm dò nghe theo lời ông ta, lập tức quay lại, chủ động đi theo hai người.
Hoàng Tảo, Lam Tảo là lễ gặp mặt của ông dành cho Châm Kim, hai anh em thì phải bán mình làm nô ɭệ lại thấy vô cùng cảm kích Thương Tu.
Những lời mà ông ta nói với Châm Kim, ngoài mặt thì là nói tốt cho họ này, nhưng thực tế lại là một cuộc giao dịch.
Thương Tu chủ động quy phục Châm Kim, để cậu có thể thuận lợi tiếp quản những thuộc hạ này, lại có thêm hai nô bộc cấp Đồng. Mà Châm Kim cũng hồi báo ông ta xứng đáng. Trong đội ngũ mới này, Thương Tu trở thành người thứ ba sau Châm Kim và Tử Đế.
Mệnh lệnh đầu tiên mà Châm Kim hạ, chính là để ông ta trở thành thủ lĩnh dẫn nhóm quân thứ nhất đi lấy nước ngọt.
Đây là quà đáp lễ cho Thương Tu vì đã chủ động quy phục.
Cậu vừa đề phòng Thương Tu, đồng thời đánh giá rất cao người này.
Cậu biết bên cạnh mình cần một nhân tài như vậy. Đừng xem Thương Tu chỉ là một học giả, một nông dân bình thường cũng có thể quật ngã ông ta. Ông ta có được tri thức và trí tuệ mà người thường khó có thể với tới, mà tri thức và trí tuệ là một loại sức mạnh vô hình.
“Chuyện ta có ký ức không hoàn chỉnh và không thể dùng đấu khí tạm thời phải giữ bí mật đã.” Châm Kim bảo Tử Đế.
Tử Đế liên tục gật đầu, sắc mặt nghiêm túc: “Em biết rồi, đại nhân.”
Châm Kim mặc dù đã thâu tóm đội thăm dò này, những vẫn còn nhiều nguy cơ tiềm ẩn.
Nếu như những thuộc hạ này phát hiện Châm Kim không thể thúc giục đấu khí, liệu bọn họ có nảy sinh ý đồ gì xấu không?
Không thể thúc giục đấu khí, chỉ bằng tố chất thân thể thì chênh lệch giữa các cấp độ sẽ không còn lớn nữa.
Giống như gia huấn nhà Bách Châm có nói: “Con người, không thể đánh giá cao, cũng không được đánh giá thấp.”
Câu nói này, đến giờ Châm Kim đã thấy thấm thía sâu sắc.
Mặc dù cậu trở thành thủ lĩnh đội thăm dò, nhưng mức độ khống chế đối với toàn đội vẫn còn rất yếu.
Căn bản không thể làm đến trình độ kỷ luật nghiêm minh.
“Em đi sắp xếp, gọi lần lượt thành viên đội thăm dò vào đây, ta sẽ nói chuyện riêng với bọn họ.” Cuối cùng, Châm Kim dặn Tử Đế như vậy.
Kết quả khi Thương Tu dẫn mấy người đi lấy nước ngọt về, chuẩn bị vào lều báo cáo thì bị Hoàng Tảo và Lam Tảo đứng ngoài ngăn cản.
“Đại nhân Châm Kim đang nói chuyện với Bạch Nha.”
Thương Tu hơi sững sờ, lão biết tên nhóc Bạch Nha này, tính tình cởi mở hay cười, là con nhà thợ săn và không hề nổi bật trong đội.
“Bạch Nha làm sai gì à?” Thương Tu hỏi.
“Không phải, tất cả thành viên của đội thăm dò đều phải đi vào một mình để ngài hỏi chuyện.” Lam Tảo đáp.
Thương Cần không khỏi tò mò: “Đại nhân hỏi bọn họ những gì vậy?”
Hoàng Tảo nhún vai: “Chỉ đơn giản là quê quán, tình trạng gia đình, năng khiếu với cả tình hình tai nạn với tin tức trên biển và trên đảo thôi.”
Đúng lúc này, lều bị xốc lên, Bạch Nha đi ra, vẻ mặt rất phấn khởi.
“A, là học giả tiên sinh!” Bạch Nha cất tiếng chào hỏi.
“Trông dáng vẻ của cậu, chắc là được đại nhân Châm Kim coi trọng rồi phải không?” Thương Tu cười gật đầu.
Bạch Nha nhếch môi cười: “Tất nhiên không phải. Nhưng Châm Kim đại nhân có hứa hẹn với từng người, chỉ cần sau này biểu hiện tốt thì tương lai có thể theo ngài ấy gia nhập thành Bạch Sa! Bét nhất cũng có thể trở thành vệ binh thành Bạch Sa đó!”
“Thế thì đúng tâm nguyện của cậu rồi còn gì! Nhóc con phải biểu hiện cho tốt vào đấy nhé!” Thương Tu vỗ vai Bạch Nha.
Bạch Nha liên tục gật đầu, đáp cực kì nhiệt tình: “Cháu nhất định sẽ cố gắng!”
Sau khi được Lam Tảo thông báo, Thương Tu mới tiến vào lều vải gặp Châm Kim.
“Đại nhân, theo lời ngài, chúng tôi đã đổ bỏ một nửa dầu hỏa, tận dụng túi dầu để đựng nước ngọt.” Thương Tu cung kính báo cáo.
“Ừ! Làm tốt lắm. Ông đi xuống nghỉ ngơi đi. Sau bữa trưa sẽ có một cuộc họp bàn về hành trình tiếp theo. Ông chuẩn bị đi!”
“Vâng, đại nhân!” Thương Tu khom người rời khỏi lều vải.
Lão cũng không đi xa mà đứng bên lều nhìn một lúc.
Những thành viên theo lão đi lấy nước cũng được Châm Kim lần lượt gọi vào.
Thời gian ở trong lều của mỗi người cũng không dài, nhưng khi bọn họ ra ngoài, vẻ mặt rõ ràng khác hẳn so với lúc đi vào. Dù là người bình thường ít nói cười thì trong mắt cũng lóe lên một tia sáng.
Thương Tu nhìn lều vải một lát, cười cười, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Như thế cũng tốt.”
Không phải ai mạnh mẽ cũng có tài lãnh đạo.
Trong mắt Thương Tu, Châm Kim còn trẻ lắm. Người trẻ tuổi như vậy lại có tu vi cấp Bạc trở lên thì quả là hiếm thấy. Chỉ sợ phần lớn thời gian đều đổ vào tu hành. Mà bỏ công sức vào phương diện này thì năng lực ở phương diện học tập hay giao tiếp tất nhiên sẽ yếu đi.
Nhưng hiện tại xem ra, Châm Kim chí ít cũng đạt tiêu chuẩn về mặt lãnh đạo.
Thiếu niên này còn chưa phải chủ thành Bạch Sa mà đã dám hứa hẹn, vẽ ra tương lai tốt đẹp cho các thành viên đội thăm dò.
Lòng người dần được Châm Kim thâu tóm, sĩ khí toàn đội cũng tăng lên, sự khống chế toàn đội thăm dò của Châm Kim đang sâu sắc thêm một cách nhanh chóng.