Chỉ vì cánh cửa nhỏ này cùng màu và chất liệu với cánh cửa sắt lớn nên rất khó phát hiện.
Tần Đa nhìn vào bốn ô trống trên màn hình nói: "Nhưng làm sao chúng ta biết mật mã là bốn số nào, thứ tự như thế nào?"
Khương Miễn: "Chỉ có bốn chữ số, sắp xếp các số lại với nhau rồi thử từng cái một, chắc chắn sẽ có một cái đúng."
Vương Thần vui mừng nói: "Đúng rồi! Bốn chữ số thì nhanh chóng thử được thôi!"
Diệp Nhiễm lại kiểm tra cánh cửa một lần nữa, xác nhận không có gì bất thường khác, nói: "Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi, nhưng nếu mật mã nhập sai thì phải trả giá bằng mạng người thì sao? Chúng ta có mấy mạng mà thử mật mã này?"
Phụ bản này nguy hiểm khắp nơi, ở lối ra lại cố tình đặt một mật mã, làm sao có thể để mọi người an toàn thử từng cái một được?
Vương Thần: "Vậy thì làm sao!? Không biết đầu cua tai nheo lấy đâu ra mật mã, chẳng lẽ chúng ta cứ bị mắc kẹt ở đây sao?"
Khương Miễn ôm đầu nói: "Xong rồi, ở đây không ra được, quay lại cũng là một đống quái vật, có phải chúng ta sẽ chết ở đây không… !!"
Chu Tử Phong tái mặt lẩm bẩm: "Không được, tôi không muốn quay lại, quay lại cũng chết… tôi muốn về nhà! Tôi muốn ra ngoài!!"
Thấy Chu Tử Phong vứt người trên lưng xuống, quay người chạy sang bên cạnh.
"Này! Cậu đi đâu, đừng chạy lung tung!!"
Vương Thần không ngăn được cậu ta, vô thức định đuổi theo lại dừng bước, lúc này ai cũng không dám lẻ loi một mình, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Nhiễm.
Không biết từ lúc nào, bọn họ đã xem Diệp Nhiễm là người quyết định trong số bọn họ, hoàn toàn tin tưởng vào phán đoán của cô.
"Vương Thần và Khương Miễn đi cùng tôi đuổi theo, Tần Đa và Hà Giai Doanh ở đây canh Hàn Thịnh và Dương Tinh Trạch."
Diệp Nhiễm nói xong, mọi người lập tức làm theo, Vương Thần và Khương Miễn cũng không có ý kiến gì, theo Diệp Nhiễm đuổi theo hướng Chu Tử Phong.
"Chu Tử Phong!!"
May mắn là không xa, nhìn thấy Chu Tử Phong đang ngồi bên hàng rào cúi đầu không biết đang làm gì.
Vương Thần nhìn thấy người, thở phào nhẹ nhõm: "Cậu làm gì vậy Chu Tử Phong, đột nhiên chạy đi?"
"Các cậu xem! Hàng rào ở đây vẫn bình thường, tại sao chúng ta lại phải đi ra từ cánh cửa đó? Leo qua đây ra ngoài không được sao!?" Giọng nói vui vẻ của Chu Tử Phong vang lên.
"Cậu nói cái gì??"
Vương Thần hơi ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn hàng rào bên ngoài cũng bị sương mù bao phủ, nuốt nước bọt: "Hàng rào này quả thật không cao… nhưng ai biết bên ngoài có cái gì…"