Bạch Mạt Lị lại hỏi vượt qua phó bản có thể đạt được bao nhiêu điểm thưởng. Ông cụ Lâm Chấn Bang không hề thấy phiền chút nào, cười hiền từ, nhìn ánh mắt của Bạch Mạt Lị như đang nhìn cháu gái nhà mình, dùng giọng dịu dàng chỉ có ở người lớn bao dung trẻ nhỏ.
“Phó bản chia theo trình độ khó dễ, phân thành bốn đẳng cấp, A B C D. Hoàn thành nhiệm vụ thu thập vật phẩm của phó bản, có thể đạt được điểm thưởng tương ứng. Điểm thưởng của phần này là cố định, cũng được gọi là cơ sở phân giá trị. ‘Tặng quan tài’ là phó bản cấp D, giao nộp vật phẩm nhiệm vụ có thể đổi một trăm điểm thưởng và một vé xe.”
Thu hoạch vật phẩm nhiệm vụ là điều mà các game thủ cần phải làm được. Không lấy được vật phẩm nhiệm vụ thì không cách nào rời khỏi phó bản. Tình huống quá thời gian mà không chết chẳng phải… ông ấy chưa gặp qua.
Ông ấy từng ở trong một phó bản nào đó, phát hiện lúc mở ra phó bản thì sót lại game thủ. Không đúng hạn hoàn thành nhiệm vụ, game thủ sẽ mất đi năng lực kiểm soát cơ thể, chỉ có thể im lặng nhìn thế giới. Sau đó, khi các game thủ tiếp theo vượt qua phó bản, giành được quyền kiểm soát cơ thể trong một thời gian ngắn, rồi lại trở thành bong bóng và biến mất vĩnh viễn.
Theo ông ấy thấy, đó là so với chết trực tiếp còn tàn khốc hơn sống không bằng chết. Những điều này không cần phải nói cho người mới, biết về sự tàn khốc của thế giới phó bản quá sớm chỉ khiến họ sợ vỡ mật thôi.
“Ngoài ra, còn có hai chỉ tiêu nữa, chia thành mức độ tham gia cốt truyện chính và tham gia cốt truyện phụ. Dựa theo tỉ lệ phần trăm nhân với cơ sở phân giá trị, chính là điểm cuối cùng của game thủ.”
Đan Tiểu Dã không nhịn được chen vào: “Đẳng cấp phó bản tăng lên, điểm thưởng tăng gấp bội, nhưng ảnh hưởng hai chỉ tiêu cơ sở phân giá trị sẽ không gấp bội đúng không?”
“Đúng, sẽ không gấp bội.” Ông cụ Lâm Chấn Bang không nhịn được lên tiếng: “Phó bản đầu tiên của mọi người gặp tình huống độ khó tăng cao, có thể sống sót… đúng là lợi hại.”
Ông ấy vốn muốn nói ‘vận may tốt’, nhưng lời vừa đến bên miệng thì đổi lại thành khen năng lực đối với hai người. Vượt qua phó bản nhiều rồi, thì biết vận may cũng là một kiểu thực lực.
Có thể khiến phó bản tăng độ khó cũng là một kiểu thực lực.
Có thể sống sót trong phó bản có độ khó tăng cao, còn có thể trở thành ‘siêu nhân’ thì càng có năng lực.
“Mọi người đừng cảm thấy cơ sở hệ số không gấp bội thì không công bằng. Sau này mọi người sẽ biết, độ khó phó bản thăng cấp ít mang tính nguy hiểm hơn nhiều so với ngay từ đầu tiến vào phó bản đẳng cấp cao. Chí ít Sứ giả dẫn đường sẽ cung cấp manh mối hai lần, giảm mạnh độ khó của phó bản.”
Ồ, hoá ra là vậy. Ông cụ Lâm nói vậy, đã giải quyết phần nào những nghi ngờ trước đây của Nhuế Nhất Hòa về cách tính điểm thưởng.
Bạch Mạt Lị: “Vậy độ khó của phó bản lần này sẽ không tăng cấp chứ? Đừng mà, người ta sợ quá đi, híc híc híc…”
Nguỵ Ngọc Cầm trách cô ta: “Cô đừng híc híc nữa, có thấy phiền không thế?”
“Híc híc híc, người ta sợ mà.” Bạch Mạt Lị giả bộ khóc mà không chảy nước mắt, đưa bát cho Nguỵ Ngọc Cầm: “Thím à, cháo thím nấu ngon quá, tôi muốn ăn thêm bát nữa.”
Nhuế Nhất Hòa còn nghĩ Nguỵ Ngọc Cầm sẽ vỗ tay cô ta cầm bát đi, dù không được việc cũng sẽ để cô ta muốn ăn thì tự mình xới. Dẫu sao hai người cũng đã xích mích, quan hệ vốn không tốt. Không ngờ Nguỵ Ngọc Cầm chỉ ngơ ngác một lúc rồi nhận bát. Lúc đưa bát cháo đầy qua cho Bạch Mạt Lị, thấp thỏm hỏi: “Cô thật sự cảm thấy ăn ngon ư?”
Bạch Mạt Lị: “Ngon thật mà, thím không tin tôi thì có thể đi hỏi người khác.”
Nhuế Nhất Hòa: “Đây là món cháo gạo nếp ngon nhất mà tôi từng ăn.”
Nguỵ Ngọc Cầm được khen đến mức chân tay luống cuống, liên tục hỏi: “Thật sao?”
Ông cụ Lâm Chấn Bang gật đầu, nói còn thật hơn vàng thật.
Bạch Mạt Lị dùng thìa xúc từng thìa cháo dọc theo thành bát sứ, đưa lên miệng thổi chứ không vội cho vào miệng. Cô ta ngẩng đầu, đảo mắt một vòng, mang theo giọng giễu cợt hỏi: “Nói thím nấu cơm khó ăn, là chồng thím hay là con trai con gái thím thế?”
Bỗng dưng vẻ mặt của Nguỵ Ngọc Cầm hoang mang, một tầng hơi nước chẳng mấy chốc phủ kín đôi mắt.
“Chồng tôi và tôi ly hôn rồi… Tôi chỉ có một cậu con trai thôi…”
Bạch Mạt Lị lạnh lùng, giong điệu mang theo vẻ phẫn nộ mà không dễ dàng phát giác: “Nhưng người con trai này không thân với thím, cũng không thích thím.”
Câu nói quá sắc bén. Nghe có vẻ là một người thất bại về mặt tình cảm. Mà Nguỵ Ngọc Cầm cũng không giống một người phụ nữ quá thành công trong sự nghiệp. Điều này làm cho chủ đề sâu sắc hơn.
Bây giờ cảm xúc của Nguỵ Ngọc Cầm rất dễ kích động, tìm cái cớ để trút bỏ tất cả cảm xúc của mình. Đợi khi bà ấy hoàn hồn, thì chắc là hối hận. Lúc này đi khỏi, là lưu lại thể diện cuối cùng cho người trưởng thành tan vỡ.
Cho dù là trong phó bản, trong giây phút tiếp theo chưa chắc còn mạng. Cách làm này có vẻ dư thừa nhưng ông lão Lâm Chấn Bang vẫn làm. Ông ấy đứng dậy nói: “Tôi phải tới nhà Na Bà xem thử lần nữa, có ai muốn đi chung với tôi không?”
Lữ Địch và Tô An Dao cũng lập tức đứng lên, đi theo ông lão Lâm Chấn Bang rời khỏi đây. Lý Lãng ở lại, tìm ghế tựa và ngồi thảnh thơi bên đĩa hạt óc chó. Một cặp quả óc chó gai xinh xắn đã có màu đỏ đậm.
Món này là Nhuế Nhất Hòa mua để hiếu kính với ba ruột, vì có một lần nghe người ta nói, chơi quả óc chó có thể cường gân hoạt huyết, trì hoãn sự lão hóa của cơ thể, có tác dụng rất lớn trong việc phòng ngừa các bệnh tim mạch, ngăn ngừa đột quỵ. Còn có người nói chơi quả óc chó gọi là trị liệu tay.
Sau đó ba thích chơi quả óc chó, chắc là đem một cặp quả óc chó xoa đến mức óng ánh long lanh thì rất có cảm giác thành tựu.
Nhuế Nhất Hòa thấy dáng vẻ Lý Lãng xoa quả óc chó, không giống vì cảm giác thành tựu, chỉ đơn thuần là thanh niên dưỡng sinh. Tên này còn có ly giữ nhiệt, thỉnh thoảng lấy ra uống một ngụm, bên trong là nước nóng. Cô không để tâm đến người này, tìm một bộ sạc trong khách sạn, dùng ổ cắm trong quầy hàng để sạc pin.
Chẳng bao lâu, La Kim bị xách đến cây hòe lớn ở tầng một đã tỉnh lại. Trước tiên là ngã xuống từ bồn hoa, cổ phát ra tiếng răng rắc. Cô ta ngất đi nửa tiếng đồng hồ, tỉnh lại thì kiên trì không ngừng nhúc nhích đến ngưỡng cửa cao của quầy hàng.
Tay chân không thể cử động, động tác của cô ta đã thu hút sự chú ý của Nguỵ Ngọc Cầm đang khóc nãy giờ và kéo tay của Bạch Mạt Li, tiếng khóc của cô ấy nhỏ dần. Vượt qua ngưỡng cửa, thật dễ dàng để leo tới đích. Tuy không có miệng, nhưng đôi mắt của La Kim cong cong, rõ ràng là mỉm cười vui mừng…
Nhuế Nhất Hòa cúi đầu, thản nhiên hỏi: “Có muốn trả lời câu hỏi của tôi không?”
La Kim chớp mắt liên tục, ra hiệu cho cô cởi trói cho mình… Nhuế Nhất Hòa dùng chân vỗ vào phía sau gáy của La Kim, cương quyết đè mặt của cô ta trên nền đất xi măng.
“Tách…”
Tiện tay xách tay La Kim lên, trước tiên mở khoá điện thoại, sau đó ném cô ta trở lại bồn hoa lần nữa.
Đám đông chung quanh: ‘Chúng tôi cảm thấy cô ta nhờ cô cởi trói không phải khıêυ khí©h, cũng chẳng phải muốn bàn điều kiện, chắc chỉ vì không có miệng lưỡi nên chỉ có thể dùng tay viết thôi!’
Nguỵ Ngọc Cầm nấc một cái, không khóc tiếp nữa. Đột nhiên bà ấy cảm thấy mình không thảm lắm, vẫn là La Kim thảm hơn.
Tám giờ, mây đen ùn ùn kéo đến ở chân trời, xem ra hôm nay là một ngày âm u, không chừng trời sẽ mưa. Người trên phố ngày càng đông, đàn ông trẻ khỏe cường tráng chiếm đa số, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó vậy. Có thể do sắc trời u ám, chiếu rọi ai nấy cũng đều có vẻ mặt kỳ lạ.
Nhuế Nhất Hòa thỉnh thoảng ngẩng đầu, có thể nhìn thấy người dân trong trấn đang xì xào bàn tán. Trước sau có hai người tới hỏi La lão đại có đây không, đương nhiên cô trả lời là không có.
Một người nói tới nhà họ La cũng không thấy ai, cũng không có ở quầy hàng, phàn nàn bình thường ông ta cậy chó mà giở trò oai phong, lúc cần dùng tới thì không thấy người đâu. Anh ta dặn dò Nhuế Nhất Hòa, khi thấy người nhà họ La thì kêu họ tới nhà của Na Bà một chuyến. Người kia nói, kêu ông ta tới nhà của Na Bà, đến thẳng chỗ nhà vệ sinh.
Nhuế Nhất Hòa hỏi họ chuyện gì đã xảy ra, một người chần chừ không chịu nói, kêu họ rời khỏi trấn sớm thì hơn. Người kia tỏ vẻ tức giận, nói là chuyện trong trấn thì người ngoài mấy người đừng có lo.
Thấy người bên ngoài ngày càng đông, cô xách La Kim đến một gian phòng trong nhà khách và nhốt lại. Khi ra ngoài thì thấy người vạm vỡ với cánh tay trần đứng ở cửa, oai vệ dũng mãnh, tướng mạo vô cùng hung ác. Có năm chú chó bên cạnh, ông ta đưa tay ra hiệu cho một trong số đó rồi nói: “Đi!”
Con chó kia chạy vào trong quầy hàng và tha ra một gói thuốc, ngoan ngoãn đặt vào tay người đàn ông vạm vỡ. Chắc ông ta là La lão đại.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc có người gọi ông ta: “La lão đại, cuối cùng ông cũng về rồi. Ông đi đâu thế?”
La lão đại đốt một điếu, rít một hơi thuốc thật mạnh rồi lên tiếng: “Ông đây đi đâu cần phải báo cáo với đồ con rùa nhà anh à.”
Cảm thấy giọng điệu của chủ nhân có gì đó không đúng, mấy chú chó gầm gừ đe dọa người kia.
Người kia bị doạ nên lùi một bước, vẻ mặt có chút khó coi, ngượng ngùng nói: “Xảy ra chuyện lớn rồi, ông mau chóng tới nhà vệ sinh một chuyến đi.”
La lão đại: “Chuyện gì?”
Người kia hạ giọng và nói: “Có người chết.”
Người trong trấn vây quanh La lão đại và rời đi, Nhuế Nhất Hòa và Đan Tiểu Dã đi theo, cũng nhìn thấy Mạnh Tư Lộ và Bạch Mạt Lị trong đám đông, người sau cùng đi theo đám đông là Nguỵ Ngọc Cầm, chỉ có Lý Lãng là chưa ra ngoài.
Chắc anh ấy sợ rời khỏi thì bị Nhuế Nhất Hòa tìm cơ hội mở quan tài. Tuy hai ông cháu không còn nhắc chuyện cô muốn mở quan tài nhưng vẫn đề phòng cô. Vì mất đi sức chiến đấu cũng không đáng tiếc. Có lẽ đối với hai ông cháu mà nói, phó bản cấp D đã là phó bản có thể nhẹ nhàng vượt qua rồi… chỉ cần những tên game thủ thâm niên không làm loạn.
Hơn nữa, La lão đại ngẩng đầu ưỡn ngực kêu chó lớn đi theo ông ta, nói với đám người vây quanh mình: “Đám cục cưng của tôi chắc chắn có thể tìm thấy thứ làm người bị thương, dám ở tại địa bàn của Trấn Vong Sơn làm bị thương người trong Trấn Vong Sơn chúng ta, chán sống rồi à.”
Nhà vệ sinh xây trong trại phòng, ngoài cửa toàn là người, La lão đại vừa tới thì đám đông tự động tách ra. Một cái xác trừng mắt há mồm, toàn thân đen kịt, cổ bị cắn nát được phơi bày trước mặt mọi người.
Đôi mắt sắc của Nhuế Nhất Hòa thấy trên cổ tay của xác chết có hai lỗ máu xanh đen chuyển sang tím, đã sưng vù lên. Đây là dấu vết do răng của cương thi để lại.
La lão đại thì có gan hơn, thấy xác chết mà cũng không sợ hãi chút nào. Ông ta kêu mấy con chó lần lượt đánh hơi, nói là muốn bắt dã thú làm người bị thương.
Kết quả là con chó đã dẫn mọi người đến nhà của người chết, La lão đại đã chửi con chó một trận. Chửi xong còn kêu nó tiếp tục tìm địa điểm, ai ngờ chú chó vẫn lang thang trong trấn, theo suy nghĩ của người dân trong trấn và La lão đại, thứ làm thiệt hại mạng người là dã thú, chắc là trốn đến vùng núi phía sau.
Kết quả chú chó dẫn người tới một trại phòng đã hoang phế từ lâu, trên mặt của La lão đại có vẻ không nhịn được, đá vào con chó đầu đàn bằng cả hai chân.
Nhuế Nhất Hòa nghe thấy tiếng động sột soạt bên trong, biết bên trong quả thật có người. La lão đại cũng nghe thấy, nét mặt mới đỡ hơn một chút.
Lúc này, Nhuế Nhất Hòa đã đoán được bên trong là ai, đặc biệt là khi La lão đại ra lệnh cho chú chó tấn công mà nó khó khăn quay vòng tại chỗ.
La Kim không nói độc cương thi từ đâu mà có, cô cũng đã biết… La Kim đã trộn máu của em trai mình vào cơm của các game thủ.
La lão đại không biết người mà mình dẫn chó tới bắt là ai. Ông ta chỉ xụ mặt, một tay cầm gậy gỗ và một tay cầm viên gạch đi vào, táo bạo đá tung cửa để xem bên trong là thứ gì.
Mọi người đều ngơ ngác. Trên mặt của người ngã xuống đất toàn là mụn mủ, nét mặt tái nhợt không giống người sống. Hai chiếc răng cương thi nhọn và dài làm cho miệng không khép miệng lại được, móng tay đen bóng. Khi tiếp xúc ánh sáng, mụn mủ vỡ ra, phát ra tiếng kêu thảm. Mụn mủ chảy ra trộn lẫn với vết máu khô trên quần áo, vô cùng kinh tởm.
“Hu hu hu hu… Ba ơi, hu hu…”
Quái vật tru lên, muốn rút vào nhà để tránh ánh sáng.
Đây đây đây…
Cho dù là vậy, La lão đại cũng có thể nhận ra tên trước mắt không phải người cũng chẳng phải quỷ, là con trai La Ngân của ông ta. Trong đám đông có người hét lên.
“Cương thi!”
“Là cương thi!”
“Đi tìm Na Bà…”
“Mau mời Na Bà tới.”
Lợi miệng, há miệng nôn, tiểu quỷ không có lưỡi đỏ. Nuôi chó lớn, dáng vẻ xấu xí, tiểu quỷ không dám ra đường.
Trong đầu của Nhuế Nhất Hòa lại bị hai câu ca dao quấy nhiễu. Đây chắc chắn là xét xử dành cho hai chị em nhà họ La. Cô nhớ đến mặt nạ tiểu quỷ đầy trong nhà họ La thì rùng mình. Cô đoán Na Bà sẽ không đến.
Cô vốn không đoán sai, người đi tìm Na Bà chẳng mấy chốc đã quay lại. Anh ta nói Na Bà muốn canh linh cữu của cô ngốc đã chết, không muốn ra ngoài. Nếu là cương thi, đốt đi là được, đem cương thi và người bị cương thi cắn chết đốt hết đi.
Người truyền lời nói cà lăm, cứ run run, cũng không biết là sợ Na Bà hay là sợ cương thi. La lão đại đơ ra, mãi tới khi con trai bị trói và đưa đi thì ông ta vẫn còn ngẩn người.
Nhuế Nhất Hòa nghe người trong trấn nói: “Na Bà chỉ mong sao người nhà họ La chết sạch, làm sao mà cứu La Ngân? Ai không biết La Ngân thích nhất là trêu chọc cô ngốc, thường thả chó dọa cô ngốc, kêu chó đuổi theo cô ấy.”
“Hôm đó cô ngốc chết… nét mặt của Na Bà… tôi nghĩ đến mà rợn cả người. Cô thử nhìn ánh mắt của bốn người nhà họ La xem, đều có độc cả.”
“Ai nói không chứ? Tôi cảm thấy cô ngốc không muốn sống, chính là bị La Ngân doạ đấy.”
“Na Bà thương cô ngốc như vậy…”
“Một kẻ ngốc chịu ấm ức bên ngoài cũng sẽ không về nhà nói ra.”
Cũng có người nói: “Đều là người trong Trấn Vong Sơn, Na Bà nên rộng lượng một chút. Trong trấn có cương thi là chuyện lớn, lúc này không thể tức giận.”
“Nói làm như La Ngân còn được cứu vậy, tôi thấy thiêu xong hết mọi chuyện.”
“Chó của nhà họ trước giờ không bị buộc, ai chọc họ thì cố tình thả chó cắn người… người còn có thể tính toán với chó à. Cho dù cắn chết người, kêu chó đền mạng thì cũng không có lời rồi. Cho nên ai ai cũng sợ nhà họ.”
“Chó dữ…”
“Gặp báo ứng rồi.”
Nói gì cũng có.
Trên đường về Nhuế Nhất Hòa đã nghe thấy những lời này, nhất thời người trong trấn đều nói về Na Bà, cô ngốc và người nhà họ La.
Cô cũng không lách qua mấy người này, nhưng càng nghĩ thì càng cảm thấy kỳ quái. Bây giờ nhân vật quan trọng xuất hiện có bốn người nhà họ La, Na Bà, cô ngốc… vậy thì cô nghĩ người không phải là Sứ giả dẫn đường là ai đây? Anh ta chắc chắn không phải là nhân vật râu ria.
Nhưng trong manh mối mà Nhuế Nhất Hòa tìm được trước mắt, cơ bản không có dấu vết của người này. Suy đi nghĩ lại, nhân vật quan trọng thế này không thể nào chẳng để lại chút dấu vết…
Một địa điểm hiện ra trong tâm trí cô... chỗ hộp mực đóng dấu ở nhà xe dưới hầm.
Tại sao địa điểm tập hợp của các game thủ lại ở trong thành? Nơi cách rất xa Trấn Vong Sơn? Tại sao quan tài lại ở đó? Người bị phong bế trong trấn và nhà xe dưới hầm trong thành có quan hệ gì? Cô lấy điện thoại, khóa màn hình lại.
Nhuế Nhất Hòa: “Cậu ở bên này trông chừng, tôi tới quầy hàng một chuyến.”
Đan Tiểu Dã vội gật đầu.
Nhuế Nhất Hòa vừa bước vào nhà khách, Lý Lãng không động tay vào đĩa quả óc chó nữa. Hai người nhìn nhau, sau đó mạnh ai nấy nhìn sang nơi khác.
Nhuế Nhất Hòa vào nhà mở khóa điện thoại. Trước hết là tìm ‘chỗ hộp mực đóng dấu’, chỉ tìm ra địa chỉ của ngôi nhà này. Cô lại tìm ‘chỗ hộp mực đóng dấu, cô ngốc’, không có gì khác biệt.
Phúc đến thì lòng cũng sáng ra, cô tìm ‘chỗ hộp mực đóng dấu, chó’. Tìm thấy rồi!
‘Chỗ hộp mực đóng dấu ngược đã chó biếи ŧɦái đến mức tự sát trong nhà…’
Nhuế Nhất Hòa liếc nhanh bài báo sớm nhất. Hơn một tháng trước, một đoạn video nổi tiếng trên mạng. Nói là một chàng trai thành thị tâm lý biếи ŧɦái, chạy tới một trấn nhỏ trong thôn mua sữa chó vừa mới sinh dùng để hành hạ đến chết. Người nhà họ La trong trấn thích chó không bằng lòng bán, chàng trai vô lương tâm bèn cướp, bị chó mẹ cắn bị thương, còn bị đánh tới tấp khiến chủ chó bồi thường tiền thuốc men.
Tên, tuổi và số chứng minh thư của kẻ bạo hành đều bị cư dân mạng thần thông quảng đại moi ra hết. Nhuế Nhất Hòa nhìn ảnh chưa qua photoshop của kẻ bạo hành, tay cô khẽ run.
Người quay video này là La Ngân. Trong toàn bộ video, nhiều người dân trấn khẳng định họ đã chứng kiến
cảnh người xứ khác ngược đãi chó. Kẻ bạo hành đã bị công ty sa thải, bị người ta chỉ trỏ.
Đột nhiên, anh ta thành một tên biếи ŧɦái tâm lý không khỏe mạnh từ nhỏ. Có người không ngừng tung tin… Lúc đi học tiểu học, kẻ bạo hành đã biết bịa đặt lừa gạt giáo viên. Lúc học cấp hai, anh ta còn trộm đồ của bạn học. Lúc học cấp ba, anh ta thích hoa khôi, là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Lúc học đại học, anh ta nhiều lần rớt tín chỉ thi lại, sau khi đi làm bài thi thì làm bao lì xì hối lộ.
Chàng trai trẻ có vẻ ngoài bình thường tên Vương Thanh, trở thành vật triển lãm bị cởi sạch quần áo. Trước thông tin Vương Thanh tự tử, không ít cư dân mạng chế giễu ác ý, đại loại như ‘trải qua sự cảm hóa của nhân sĩ chính nghĩa chúng tôi, biếи ŧɦái phát giác mình nghiệp chướng nặng nề, quyết định tự sát tạ tội’, ‘những chú chó lương thiện trên thiên đường sẽ tha thứ cho anh’, ‘có quá nhiều lời ‘thật đáng mừng’ xuất hiện’.
Người trong quan tài bị nhốt trong này, chắc chắn không phải cô ngốc. Na Bà sẽ không nhốt cô ấy. Sứ giả dẫn đường và Vương Thanh có vẻ ngoài giống nhau, là Vương Thanh cải trang thành Sứ giả dẫn đường…
Không còn nghi ngờ nữa, người trong quan tài chính là Sứ giả dẫn đường thật sự!
Lý Lãng vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh trong gian phòng, nhưng lại không nghe thấy gì cả. Cậu ấy cảm thấy ngứa miệng, tới quầy hàng xé một túi kẹo thơm.
Trong khi nhai, cậu ấy thấy hai người phụ nữ mặc đồ lanh xuất hiện tại phía cuối con phố dài. Một người khoảng năm mươi tuổi, người kia chắc cũng tầm hai mươi lăm. Người trẻ giơ cao nhánh cây, phía trên xuyên một chuỗi tiền giấy.
Người già kia khóc lóc không ngừng, trong miệng lẩm nhẩm, nghe vào tai thì cũng chẳng thoải mái gì cả. Người trẻ ủ rũ mặt mày vừa đi vừa rải tiền giấy trên phố.
Đột nhiên bà cụ đi tới trước cửa quầy hàng thì dừng lại, xông vào nhà khách và rải tiền giấy lung tung trong sân, vung bừa bãi coi như trút giận. Lý Lãng cũng bị rắc tiền giấy trên đầu…
“Phiền chết được…”
Chờ hai người quậy đủ rồi bỏ đi, cậu ấy định nằm một lúc, thấy Nhuế Nhất Hòa phóng tới quan tài giống như pháo đốt, anh ấy vội ngăn: “Chị Nhuế, chị làm gì vậy? Ông nội Lâm nói còn chưa rõ ràng hay sao? Không thể mở quan tài ra được.”
Nhuế Nhất Hòa đập mạnh điện thoại trước mặt cậu ấy: “Tự cậu xem đi… gương mặt này không cảm thấy quen sao? Vương Thanh và Sứ giả dẫn đường có vẻ ngoài y hệt nhau. Anh ta có thể là ma quỷ lợi hại nhất trong phó bản, giả làm Sứ giả dẫn đường.”
Lý Lãng vò đầu bứt tóc: “Khoan đã, tôi chưa từng gặp mặt của Sứ giả dẫn đường. Tóc anh ta dài thế này, quỷ mới biết trông như thế nào, tôi cũng đâu có mắt nhìn xuyên tường.” Phải nói rằng Sứ giả dẫn đường và Vương Thanh trong ảnh là một người… quả thật có điểm tương tự nhau.
Suy nghĩ bay bổng lúc nãy, lý trí bảo lập tức dừng lại. Sao có thể xảy ra chuyện Sứ giả dẫn đường bị quái vật bản sao thay thế… Nhuế Nhất Hòa… suy nghĩ kỹ, phát hiện quả thật chỉ có mình cô từng thấy mặt của Vương Thanh.
Trước khi chết trong xe, mặt của Vương Thanh được giấu dưới mái tóc của anh ta… Sau khi lên xe, anh ta lấy dây chun buộc lại mái tóc dài của mình. Nhưng trước khi xuống xe, anh ta đeo mặt nạ đầu trâu. Vậy thì không có cách nào nói lý được.
Lý Lãng còn nói: “Chị tin tôi. Tuy rằng chị rất lợi hại, vượt qua một phó bản thì đã thành ‘siêu nhân’. Nhưng chị phải thừa nhận, chị vẫn thiếu hiểu biết về phó bản, đoàn tàu và Linh giới. Sứ giả dẫn đường bảo chúng ta không mở quan tài, chứng minh thứ trong quan tài sẽ nghĩ mọi cách ra ngoài. Làm sao chị biết mình không bị mụ mị? Rất nhiều ma quỷ, đều có năng lực mê hoặc lòng người.”
Đối với người đang rất buồn từ tận đáy lòng mình, có thể không đánh thì cậu ấy cũng chẳng muốn đánh. Động khẩu còn tốt hơn động thủ. Cậu ấy định thuyết phục cô gái này.
Ánh mắt của Nhuế Nhất Hòa kiên định: “Tôi tin chính mình.”
Lý Lãng: “…”
Cậu ấy nhất thời bị ánh mắt này khoá chặt… cảm thấy mình sắp bị thuyết phục. Một lúc sau, cậu ấy bị vỗ bay ra ngoài, đứng lên muốn chửi. Bây giờ cậu ấy dựa vào tơ nhện muốn linh hoạt tránh né là tuyệt đối không có vấn đề, cứ phải đấu với người khác thì cách sở trường nhất chính là trói người lại.
Lý Lãng không thể tránh Nhuế Nhất Hòa, mục đích của cậu ấy là không để cô chạm vào quan tài, nên Lý Lãng cần phải chọn vế sau.
Đối thủ đứng tại cây hòe bên cạnh, vươn tay định chạm vào quan tài. Lúc tơ nhện trong tay cậu ấy bắn ra, còn nghĩ đến dáng vẻ rất lợi hại của Nhuế Nhất Hòa, kinh nghiệm đánh nhau căn bản là con số không. Do đó không để ý đến cơn choáng nhẹ… trúng rồi! Cậu ấy nhanh chóng treo người trên cành cây. Trên mặt nhanh chóng thoáng qua nét vui mừng nhưng lại phát hiện cậu ấy chỉ bắt được một con rối nhỏ.
Lúc nãy cậu ấy hoa mắt nên mới xem một con rối to bằng một bàn tay thành một người đây ư? Tiếp theo, dao bổ củi sắc bén nằm ngang ở trên cổ của cậu ấy.
Lý Lãng: “…”
Nhuế Nhất Hòa: “Tôi còn nghĩ cậu lợi hại lắm…”
Ẩn ý chính là ‘không ngờ cậu lại yếu thế này’.
Lý Lãng: “…”
‘Tôi biết mới vượt qua một phó bản đã trở thành ‘siêu nhân’ như chị rất mạnh, nhưng không ngờ chị lại mạnh đến vậy.’
Hiện thực rất tàn khốc, không phải nói đổi được năng lực của siêu anh hùng nào đó, hiệu quả của việc dùng nó cũng cừ khôi giống như với anh hùng siêu cấp à.
“Đừng làm tổn thương tôi, tôi sẽ không ngăn chị mở quan tài.”
Lý Lãng giơ tay đầu hàng.
Cậu ấy quả thật mất đi lòng phản kháng, lại cảm giác đằng sau có người đẩy mạnh cậu ấy một cái. Cơ thể của Lý Lãng nghiêng về phía trước, ngay đúng hướng con dao bổ củi sắc nhọn. Đầu cổ sắp chia lìa, cậu ấy nghĩ mà thấy buồn… Theo Nhuế Nhất Hòa thấy, cậu ấy chắc chắn giả vờ đầu hàng rồi mới đánh lén? Mình từng gặp người như vậy, thuận thế gϊếŧ chết cho xong.
Từ lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy Nhuế Nhất Hoà thì biết đây là người vô cùng lạnh lùng. Con người sớm muộn cũng chết, cũng hai lần rồi thì còn sợ gì nữa. Đột nhiên cậu ấy không muốn phản kháng, đau lòng nhắm mắt lại, dung dung đối mặt với cái chết.
Chà, giống như không đau lắm nhỉ?
“Cậu còn muốn nhắm mắt đứng đó bao lâu đây?”
Lý Lãng mở to mắt, ngây ngô hỏi: “Tôi chưa chết…”
Cổ chỉ bị thương, nhưng có một vết sẹo mỏng, chẳng qua là rách chút da.
“Tôi trông giống sát nhân cuồng ma sao? Có rảnh đứng ngây ngốc tại đó, chi bằng sờ xem có phải phía sau lưng treo mặt nạ tiểu quỷ không.”
Nhuế Nhất Hoà vừa lạnh lùng nói, vừa dùng dao bổ củi cắt tơ nhện, mở nắp quan tài.