"Huyết lệ"
Tại sao nó lại ở chỗ cô? Chỉ là trùng hợp hay là...
Nam Cung Hạo Thiên quay người nhìn cô gái đang im lặng nằm trên giường bệnh ngủ say giấc. Phải chăng là em?
Sáng hôm sau, cô được anh làm thủ tục chuyển viện về bệnh viện ở trung tâm thành phố T. Vì anh muốn cô được chăm sóc tốt nhất, mà ở tỉnh K y học còn chưa tiên tiến nên anh quyết định chuyển viện cho cô và tiện thể chăm sóc.
BỆNH VIỆN
Nam Cung Hạo Thiên đẩy nhẹ phòng bệnh đi vào, trên tay anh cầm họp giữ ấm. Theo bác sĩ nói rất có thể sáng nay cô tỉnh lại, anh không muốn khi tỉnh lại mà không có gì lót dạ cho cô.
Anh đi lại đặt họp giữ ấm bên chiếc bàn cạnh giường, Nam Cung Hạo Thiên vén tóc trên mặt cô ra sau mép tai. Đúng lúc này, Vương Tử Huyên tỉnh, cô nhìn anh khẽ gọi
- Thiên...
- Anh đây, có thấy chỗ nào không thoải mái hay không? Hả?!
Vương Tử Huyên cười nhẹ lắc đầu, anh yêu thương hôn nhẹ lên trán cô dịu dàng hỏi
- Có đói bụng hay không?
- Ừm.
Cô gật đầu, anh mỉm cười đỗ cháo từ họp giữ ấm ra chén. Anh cẩn thận đỡ cô dậy, sau đó cẩn thận đút từng muỗng cho cô. Vương Tử Huyên rất phối hợp ăn hết cháo anh đút.
Lúc này theo thói quen cô đưa tay lên sờ cổ, nhưng không thấy đau cả, sắc mặt cô khẽ biến. Anh nhìn mày của cô nhíu lại thì lo lắng hỏi
- Không khoẻ chỗ nào sao?
-....
- Ngoan, nói cho anh biết, em cảm thấy khó chịu ở đâu?
Cô ngước đôi mắt đã đỏ lên của mình nhìn anh nói
- Mất rồi.
- Hả?! _anh không hiểu nhìn cô
- Sợi dây chuyền, mất rồi.
Anh à một tiếng hiểu ra chuyện, là cô đang tìm sợi "huyết lệ"?
- Ngoan, nói cho anh biết, sợi dây đó từ đâu mà em có.
Vương Tử Huyên lắc đầu nói
- Em cũng không biết, khi tỉnh lại trong bệnh viện thì nó đã ở trên cổ rồi.
Dừng một chút cô nhìn anh hỏi
- Anh có thấy nó không?
Nam Cung Hạo Thiên không biết trả lời thế nào, đúng lúc này cửa bật mở, bước vào là Cố Dạ Bạch và Âu Dương Chấn Phong. Còn hai người kia, khóc đến sáng mới ngủ nên bây giờ không thể đến.
- Em thấy thế nào rồi?
Âu Dương Chấn Phong đặt túi hoa quả xuống ân cần hỏi.
- Em khoẻ rồi.
Cố Dạ Bạch nhìn thấy cô mặt tràn đầy khıêυ khí©h nói
- Tôi tưởng cô chết rồi?
Vương Tử Huyên liếc xéo hắn nói
- Cậu còn chưa chết sao tôi chết được?
- Cô...
- Cô đây cháu?
Vương Tử Huyên làm mặt hài nhìn Cố Dạ Bạch mặt đang đỏ lên vì tức giận.
- Có, tin, tôi, gϊếŧ, chết, cô?
Cố Dạ Bạch gầm lên, cô nhếch môi làm vẻ sợ sệt nói
- Ôi, tôi sợ quá. Vương Tử Huyên tôi không sợ trời, không sợ đất, chẳng lẽ lại sợ lời đe doạ của cậu?
- VƯƠNG TỬ HUYÊN....
Cố Dạ Bạch hét lên, giận đỏ cả mặt. Mà không hề biết rằng người nào nó đã hoá đá khi nghe cô nói "Vương Tử Huyên tôi... "
Nam Cung Hạo Thiên nét mặt khó coi nhìn Cố Dạ Bạch sau đó nhìn cô, nhẹ giọng hỏi
- Em, tên thật là Vương Tử Huyên?
- Ách...phải.
Vương Tử Huyên giật mình nhìn anh gật đầu. Anh nhìn cô bằng ánh mắt đâm chiêu, sau đó quay người ra ngoài nói
- Cố Dạ Bạch tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Sau khi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại cô và Âu Dương Chấn Phong
- Thật xin lỗi.
- Đó không phải là lỗi của anh.
- Tiểu Huyên, em sẽ bỏ qua cho Linh nhi?
Vương Tử Huyên nghe vậy cũng không lên tiếng, cô cảm thấy đầu đau nhức vô cùng
- Em...muốn nghỉ ngơi.
- Được, anh không làm phiền em nữa.
Âu Dương Chấn Phong đứng dậy rời đi, cùng lúc đó sắc mặt cô khó coi đến tột độ. Đầu cô đau như búa bô, cô mơ hồ dần rồi chìm sau vào giấc ngủ.
Mà lúc này bên Cố Dạ Bạch cùng Nam Cung Hạo Thiên không khí vô cùng ngưng động.
Anh lên tiếng phá vỡ sự trầm mặt này
- Cậu đã sớm biết, cô ấy là Vương Tử Huyên?
- Phải.
- Cậu biết những gì về cô ấy?
- Sao?
Cố Dạ Bạch có chút bất ngờ sau đó chậm rãi kể lại cho anh, từ việc gia đình đến việc cô mất trí nhớ. Một từ cũng không thiếu. Nam Cung Hạo Thiên bỗng nhiên đứng lên, anh nhìn Cố Dạ Bạch lạnh lùng nói
- Từ này cậu phải đối xử với cô ấy như đối với tôi. Phải xem cô ấy là chủ mẫu của cậu.
Nói xong, anh không đợi Cố Dạ Bạch trả lời đã rời đi, hắn ta nhìn anh bằng ánh mất oán giận, chủ mẫu? Trời ạ!
Cố Dạ Bạch sầu não rời đi.
Anh quay lại phòng bệnh thấy cô đã ngủ rồi mỉm cười. Nhẹ nhàng ngồi cạnh giường, anh đưa tay vuốt khuôn mặt đã có chút sắc hồng của cô. Anh dịu giọng nói
- Em ác lắm có biết không Huyên?
- Bắt anh tìm em lâu như vậy, hại anh đau lòng không thôi.
- Nhưng bây giờ đã không sao rồi, anh sẽ không đánh mất em như mười lăm năm trước.
Chắc chắn! Anh sẽ bảo vệ em, không để cho em chịu tổn thương. Anh sẽ dùng cả cuộc đời này bù đắp cho em. Vương Tử Huyên, em là của anh. Đời này, kiếp này em chỉ có thể là của anh, mãi là của anh. Anh yêu em, Huyên!
Anh đặt nhẹ môi mình lên môi cô, nụ hôn như chuồng chuồng lướt. Anh khẽ mỉm cười, vuốt lên mái tóc đen của cô.
- Mãi yêu em, Huyên.
.