Chương 3: Biệt thự bị bỏ hoang 2

Editor: Helen

---------------

Truyền thuyết thần thoại? Ác ma?

Vân Lạc nghĩ thầm, một tiêu cô nương 10 tuổi, nghiên cứu những thứ này quả thật rất kỳ quái.

Đột nhiên, vang lên một tiếng “Kẽo kẹt ——”.

Vân Lạc giật mình, theo bản năng nắm chặt giấy ghi chú trong lòng bàn tay. Quay đầu lại nhìn, thì ra là Huyết Chi Ảnh và Ám Ảnh đang tiến vào phòng.

“Không phải điều tra phòng ngủ chính trước sao?” Vân Lạc nhíu mày hỏi.

Huyết Chi Ảnh đĩnh đạc nói, “Tôi nghĩ lại thì thấy kiểm tra phòng cho khách trước tương đối tốt.”

Vân Lạc trong lòng biết rõ, do cô không nghe theo sắp xếp của Huyết Chi Ảnh, muốn tự mình hành động, điều đó giống như vả thẳng vào mặt anh ta. Vì thế khi cô nói đừng theo mình đến phòng cho khách, đối phương lại cố ý tìm tới, đây là cố ý vả mặt cô.

Huyết Chi Ảnh nháy mắt ra hiệu với Ám Ảnh. Tiếp theo, hai người đi thẳng vào phòng cho khách điều tra.

“Các anh cứ từ từ mà tìm, tôi đi trước.” Theo Vân Lạc, khung ảnh và giấy ghi chú trong phòng chính là manh mối. Cô đã tìm được đồ vật mình muốn, vì vậy không cần thiết phải ở lại đây lãng phí thời gian.

“Xem như cô ta thức thời.” Huyết Chi Ảnh tư thái cao ngạo.

Ám Ảnh có chút bất an, “Tôi cảm thấy cô ấy tìm được manh mối rồi, cho nên mới chịu rời đi?”

“Chỉ là một người mới, trước nay chưa từng chơi game online thực tế ảo, tiến vào phòng cho khách chỉ mới được mấy phút, sao có thể đã tìm được manh mối?” Huyết Chi Ảnh khịt mũi coi thường.

Ám Ảnh ngẫm lại cũng đúng, vì thế hai người tiếp tục điều tra.

****

Bên kia, Vân Lạc ra khỏi phòng cho khách, đi về hướng thư phòng.

Vừa mở cửa ra, cô liền thấy Tư Đồ đem thứ gì nhét lại vào kệ sách.

Vân Lạc hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn. Quả nhiên, phó bản không có đồng đội thật sự, mọi người đều muốn một đường lui.

“Lúc vào tại sao không gõ cửa?” Tư Đồ thần sắc bình tĩnh.

“Trước khi vào phòng mà gõ cửa, không phải manh mối bị giấu mất rồi sao?” Vân Lạc hỏi lại.

Tư Đồ vẫn bình tĩnh như cũ, “Vật phẩm trong thư phòng quá nhiều, tôi vẫn chưa tìm được manh mối.”

Ah, nếu không nhìn thấy một màn vừa rồi, cô thiếu chút nữa đã tin là thật. Vân Lạc mặt vô biểu tình mà nghĩ thầm.

“Trao đổi manh mối không?” Cô gọn gàng dứt khoát dò hỏi.

Tư Đồ tươi cười trấn định, “Xin lỗi, tôi không có tìm được manh mối, không có cách nào trao đổi.”

“Là anh nói không đổi nha.” Vân Lạc đi đến bên cạnh Tư Đồ, đem quyển sách anh vừa mới nhét trở lại kệ sách lấy ra.

Tư Đồ, “……”

Đó là quyển Kinh Thánh. Mở ra liền sẽ phát hiện lời tựa được dùng bút lông màu đen viết mấy câu, “Lạy chúa nhân từ! Xin hãy xua đuổi ác ma và bảo vệ gia đình chúng con khỏi vận rủi.”

Lại là ác ma.

Vân Lạc cẩn thận phân biệt, phát hiện chữ viết lời tựa của quyển Kinh Thánh cùng chữ viết trong tờ ghi chú không giống nhau. Cô cẩn thận xác nhận lại, qua hồi lâu mới đem quyển Kinh Thánh nhét trở lại đi.

“Cô thật sự là người mới à? Chưa từng chơi qua game online thực tế ảo?” Tư Đồ nghi ngờ.

Vân Lạc liếc mắt nhìn anh một cái, “Anh đối người mới rốt cuộc có hiểu lầm gì sao? Chỉ là không quen thuộc với cài đặt của trò chơi, chứ không phải chỉ số thông minh của tôi thấp.”

Trong lúc nhất thời, Tư Đồ không còn lời gì để nói.

“Thư phòng để lại cho anh, tôi đi phòng ngủ chính.” Sách trong thư phòng ước chừng chứa đầy sáu cái kệ sách. Suy xét đến thời gian bị lãng phí để lật xem, Vân Lạc tự giác rời đi, chủ động đi đên căn phòng tiếp theo.

Chờ đến lúc trong thư phòng chỉ còn lại một người, Tư Đồ từ trong túi lấy ra cuốn sổ nhỏ bằng bàn tay, lầm bầm lầu bầu nói, “Sóng to gió lớn đều đã trải qua, thiếu chút nữa thua lại thua trong tay của một người mới…… Nguy hiểm thật.”

Trên mặt quyển sổ, thình lình viết hai chữ “Nhật ký”.

****

Mới ra khỏi thư phòng, Que Cay Quân xuất hiện ở hành lang, rất là oán niệm hỏi, “Cô sao lại chạy lên lầu hai rồi?” Ngữ khí rất chi ưu thương, thật giống như bị đồng đội tín nhiệm vứt bỏ.

“Huyết Chi Ảnh rõ ràng không có ý định mang chúng ta cùng chơi, thì sao phải nghe theo lời anh ta chỉ huy?” Vân Lạc ngạc nhiên nói.

Que Cay Quân, “……”

Nói như vậy, chính mình ngoan ngoãn nghe lời hình như là có chút ngốc.

“Hiện tại cô muốn đi đâu vậy?” Anh ta hỏi.

Vân Lạc trả lời, “Huyết Chi Ảnh, Ám Ảnh ở phòng cho khách, Tư Đồ ở thư phòng, tôi tính toán đi phòng ngủ chính nhìn xem.”

“Cùng nhau đi.”

Vì thế hai người kết đội đi về phía phòng ngủ chính.

Phòng ngủ chính được trang hoàng bởi tông màu ấm, cùng phòng cho khách không giống nhau. Vách tường màu kaki, khăn trải giường màu xám, chăn đệm màu trắng, đặt cạnh nhau trông rất xa hoa.

Que Cay Quân mở tủ quần áo ra xem xét, phát hiện bên trong có tây trang của nam, có váy dài của nữ, hơn nữa kích cỡ còn không đồng nhất. Anh ta phán đoán, “Đây hẳn là phòng của bố mẹ.”

Cùng lúc đó, Vân Lạc cầm khung ảnh ở đầu giường lên nhìn kỹ.

Đó là một bức ảnh gia đình. Một quý ông hơn ba mươi tuổi mặc bộ tây trang đậm màu đứng ở bên trái, bên phải là một vị phu nhân ngoài 30 tuổi mặc váy lụa trắng, đứng giữa là tiểu cô nương 10 tuổi mặc trên người bộ lễ phục màu đen. Bên cạnh chân của tiểu cô nương là một con chó màu đen đang nằm, nhìn qua hết sức quen mắt.

“Bố, mẹ, con gái và thú cưng, nhìn qua thì đây là một gia đình hạnh phúc.” Vân Lạc nhẹ giọng nhắc mãi. Cô đánh giá, bức ảnh gia đình này hẳn là được chụp trước khi họ biết trong nhà có ác ma. Về sau, có lẽ không cười nổi.

Que Cay Quân để sát bức ảnh liếc mắt nhìn một cái, kinh ngạc nói, “Đây không phải là con chó đen trong hoa viên kia sao?”

“Hoa viên? Con chó còn ở sao?” Vân Lạc sửng sốt.

“Đúng vậy, hoa viên có 1 cái chuồng chó, con chó đen chính là ở bên trong. Vừa rồi tôi đi hoa viên, muốn cùng nó chơi đùa.” Chỉ là mặc kệ trêu đùa như thế nào, con chó đen cũng không chịu phản ứng anh ta…… Que Cay Quân ở trong lòng yên lặng bổ sung.

“Một nhà ở trong biệt thử đều biến mất không rõ tung tích, vì sao con chó lại không có việc gì?” Vân Lạc lâm vào trầm tư.

Que Cay Quân linh quang chợt lóe, kích động mà hô lên, “Tôi biết rồi, con chó đen có thể trừ tà! Cho nên những người khác đều biến mất không có tung tích, duy chỉ có nó không có việc gì!”

Vân Lạc cảm thấy cái suy đoán này không đáng tin cậy lắm. Boss phó bản hẳn là ác ma, chó đen có thể trừ tà, còn có thể trừ ác ma sao?

So với cách nói trừ tà, cô càng có khuynh hướng nghĩ đến một khả năng khá —— chó đen chính là thú cưng của ác ma, cho nên nó may mắn còn tồn tại.

Từ những manh mối trước mắt xem xét, tiểu cô nướng 10 tuổi, chính là BOSS phó bản “Los”.

Có lẽ bản thân cô bế chính là ác ma, hoặc là tình cờ gặp gỡ, ác ma dính vào cô bé, tóm lại, cuối cùng xuất hiện trước mặt mọi người chính là một cô bé yêu thích màu đen. Cô bé nuôi dưỡng một con vật cưng màu đen, làm bộ bản thân giống người bình thường.

Sinh hoạt thời gian dài bên nhau, bố mẹ của cô bé rốt cuộc cũng nhận ra được điểm không thích hợp. Bọn họ liều mạng xem sách, ý đồ tìm được biện pháp đuổi ác ma đi. Nhưng thực đáng tiếc, cuối cùng thất bại. Ác ma đã đi trước một bước hủy diệt toàn bộ dấu vết tồn tại của bọn họ, làm cho bọn họ biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.

Suy xét đến thư phòng và phòng cho khách lại có hai chữ viết khác nhau, hơn nữa chữ viết trên giấu ghi chú còn xiêu xiêu vẹo vẹo, chữ viết còn chưa thuần thục, Vân Lạc cho rằng, cô bé hẳn là bị ác ma bám vào người, ý thức sẽ ngẫu nhiên được khôi phục. Cô bé có khả năng đã nhận thấy được rằng trên người mình đã xảy ra việc không thể tưởng, vì thế nên cô bé mới lật xem truyền thuyết thần thoại, muốn tìm ra biện pháp giải quyết. Chỉ là một ngày nọ, trong một đêm, cha mẹ của cô bé tất cả đều biến mất.

Dựa theo kịch bản, tiếp theo hẳn là cô gái nhỏ chịu không nổi đả kích, vì thế ý thức lâm vào ngủ say. Người chơi cùng với con chó màu đen, dùng tình yêu đánh thức cô bé. Chờ đến khi cô bé tiếp thu hiện thực rằng mình bị ác ma bám vào, sau đó cô bé lựa chọn hủy diệt chính mình. Cứ như vậy, ác ma không có vật chứa, chỉ có thể biến mất trong đống tro tàn.

…… Hệ thống cấp ra tóm tắt, Vân Lạc liền bổ não nghĩ xong phát triển kế tiếp. Chờ sau khi phục hồi tinh thần, cô không khỏi cảm thấy buồn cười.

Trên thực tế cho tới bây giờ, cô chỉ mới điều tra mỗi phòng cho khách, còn lại năm phòng khác còn chưa kịp nghiên cứu. Hiện tại đã bắt đầu đem manh mối mình có xâu chuỗi lại, còn quá sớm để đưa ra kết luận.

Một bên, Que Cay Quân đam mê với chó không thôi, thậm chí đột nhiên nghĩ ra ý tưởng nói, “Cô nói nếu tôi đem máu con chó đen ấy vẩy lên người, Boss phó bản có thể không công kích được tôi nữa không?”

“Nó vẫn là một đứa trẻ.” Vân Lạc nhắc nhở.

Que Cay Quân không cho là đúng, “Cũng chỉ là số liệu trong trò chơi, lại không phải chó thật. Thêm nữa, tôi chỉ lấy một chút máu chó đen, sẽ không để nó chết.

“Nó có khả năng cao là sủng vật mà Boss phó bản nuôi dưỡng.” Vân Lạc lại lần nữa nhắc nhở.

Vạn nhất máu chó đen không có hiệu quả, tên này lại làm sủng vật mà Boss phó bản âu yếm bị thường, khẳng định là phải bị gϊếŧ chết.

Do dữ rất lâu giữa chết và khả năng máu chó đen có tác dụng, cuối cùng, Que Cay Quân bất đắc dĩ lựa chọn từ bỏ. Anh ta nói, “Tôi vẫn là an phận đi……”

Nhưng mà lời còn chưa dứt, một bóng đen từ tủ quần áo vụt ra, lao thẳng đến chỗ Que Cay Quân.

Vân Lạc hơi giật mình, bóng đen kia nhìn giống như là một con rắn?

Đánh bất ngờ thành công, bóng đen biến mất không rõ tung tích. Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết giống gϊếŧ heo lại lần nữa vang lên.

Vân Lạc đứng gần, cảm giác lỗ tai sắp điếc. Cô nhịn không được nói, “Nam tử hán đại trượng phu, dù có đau cũng phải cắn răng nhịn xuống.”

“Trong trò chơi, cảm giác đau chỉ cẩm nhận được 1/10 so với thế giới hiện thực.” Que Cay Quân một bên phổ cập khoa học, một bên đau đớn muốn chết gầm nhẹ, “Thân thể đau đớn chỉ là việc nhỏ, lòng tự trọng bị đả kích nặng nề mới là chuyện lớn! Hai chúng ta rõ ràng đều đứng ở trong phòng, vì sao chỉ công kích mình tôi, không công kích cô? 20 điểm giá trị sinh mệnh! Lại thêm vài lần công kích, trực tiếp liền quỳ (ở đây ý chỉ là thua)!”

Vân Lạc, “……”

Anh vui vẻ là được rồi.

“Có khả năng BOSS biết anh nhớ thương sủng vật của nó.” Vân Lạc nghiêm trang mà nói hươu nói vượn.

Que Cay Quân, “……”

Thật may chỉ là nghĩ một chú, chưa thật sự động thủ, bằng không khẳng định bị ấn ở trên mặt đất đánh.

Đùa vui đủ rồi, biểu tình của Vân Lạc trở nên nghiêm túc. Cô hỏi, “Vì cái gì bóng đen lại từ tủ quần áo chạy ra?”

Que Cay Quân dùng mặt than phổ cập khoa học, “Chỉ cần BOSS muốn, nó có thể công kích người chơi từ bất cứ góc độ nào.” Thanh âm ẩn ẩn có chút phát run.

Nhưng, anh ta tuyệt đối không thừa nhận chính mình bị công kích bất thình lình vừa rồi dọa tới, tuyệt đối không!

“Trong phòng có hai người, vì sao công kích lại cố tình hướng về phía anh?” Vân Lạc rất khó hiểu. BOSS rõ ràng có thể đồng thời công kích cả hai người, vì cái gì buông tha cô?

Que Cay Quân mặt không biểu tình, “Có lẽ là huyền học?”

“Không, tôi cứ cảm thấy có nơi nào đó không thích hợp.” Vân Lạc chau mày, đau khổ suy tư.

Que Cay Quân thống khổ mà nhắm mắt lại, cực kỳ bi thương, “Một hai phải thừa nhận tôi là tù trưởng châu Phi, cô là Âu hoàng, mới bằng lòng bỏ qua sao? Xin đừng đề cập tới nữa!”

Vân Lạc, “……”

Cô đang nghiêm túc nói sự viêc đứng đắn, gia hỏa này lại một hai phải từ góc độ huyền học tiến hành giải thích, cũng khó trách có được kinh nghiệm thất bại phong phú.

Vân Lạc lười nói nhiều lời, đem khung ảnh thả lại đầu giường.

“Ah?” Que Cay Quân như là phát hiện đại lục mới, ngạc nhiên mà nói, “Mau xem, ảnh chụp có ba người, ánh mắt không giống nhau.”

Vân Lạc tập trung nhìn vào, mắt của quý ông và phu nhân đều là màu xanh biển, nhưng màu mắt của tiểu cô nương lại là màu nâu.

“Chẳng lẽ bị đổi rồi?” Que Cay Quân buột miệng thốt ra, mặt lộ vẻ vẻ khϊếp sợ.

“Màu mắt là do hai cặp gen khống chế. Mặc dù là con gái ruột, nhưng nếu xếp hàng tổ hợp bị đảo lộn, cũng có khả năng xuất hiện kết quả khác.” Vân Lạc còn chưa giải thích xong, lại thấy một bóng đen phi thẳng đến chỗ Que Cay Quân.

Tiếng kêu như gϊếŧ heo lại vang lên lần thứ ba. Ngay sau đó, giá trị sinh mệnh của người nào đó hiện -40, cuối cùng rơi xuống đến 90. Vân Lạc không chút do dự che lỗ tai lại.