Chương 16: Thay đổi

Editor: Helen

----------

Mắt thấy mảnh nhỏ manh mối nằm ở các phòng hội họa, phòng nhϊếp ảnh, phòng điêu khắc, phòng gốm sứ, Vân Lạc bỗng nhiên phát hiện, trong mỗi phòng lại có manh mối khác nhau.

Phòng hội họa, có ba bức tranh có chứa manh mối. Nhưng nhắc nhở lại mịt mờ, muốn tìm ra chúng vô cùng khó khăn. Nhưng một khi thành công, người chơi có thể hiểu hết được sự tình phó bản này.

Phòng nhϊếp ảnh, trong đống ảnh chụp có dấu hai manh mối, trong góc xó xỉnh cất giấu manh mối thứ 3, tìm kiếm cũng không dễ dàng. Nhưng một khi phát hiện, đến buổi tối thứ 2 là có thể thuận lợi thông quan.

Có thể nói, manh mối trong phòng điêu khắc chất lượng không cao, nhưng số lượng lại nhiều. Nhưng manh mối bên trong chủ yếu là một số chuyện vụn vặt, còn có rất nhiều nội dung lặp lại. Chỉ mỗi việc Sophia bị bắt nạt, đã có 4 đoạn ngắn. Tin tức quan trọng thực chất chỉ có một hai điều.

Mà manh mối trong phòng điêu khắc chủ yếu là sau khi Sophia trở thành quỷ hồn trở về trường. Mặc dù tìm được, cũng rất khó mà phân tích ra tin tức hữu dụng, đừng nói đến qua màn. Trừ phi người chơi tham khảo đoạn nữ xinh buộc tóc hai bên bị bịt miệng không thể nói chuyện, sau đó vào buổi tối thứ 2 dùng tay bịt lại miệng mình trong 5 phút đó……

Vân Lạc than nhẹ, không hổ là phó bản độ khó bình thường, muốn qua màn thực không dễ dàng. Cẩn thận nghĩ lại, sở dĩ cô có thể thuận lợi qua màn, kỳ thật là do ngẫu nhiên.

Đầu tiên vận khí tốt, tiến vào đầu tiên là phòng hội họa, manh mối bên trong rất mấu chốt.

Tiếp theo có thực lực, chỉ bằng một mình, là có thể ở trong hàng trăm bức tranh thành công tìm ra tác phẩm của Sophia, vẫn là may mắn.

Sau đó là sự thấu hiểu. Bởi vì từng trải qua trường hợp tương tự, đối với những gì BOSS từng trải qua có thể hiểu được, cho nên có thể nói ra điều mà Sophia muốn nghe nhất.

Cuối cùng, là điều quan trọng nhất, cô tiến vào phó bản là muốn tham quan, cũng không nghĩ sẽ được hay mất cái gì. Vì vậy khi Boss hỏi, cô mới dám nói ra lời thật lòng.

Nếu chơi theo thói quen, có khả năng chưa tìm đủ manh mối, giá trị sinh mệnh đã trở về 0.

Nghĩ vậy, Vân Lạc không khỏi tò mò, phó bản độ khó bình thường đã như vậy, thì với độ khó khó khăn sẽ như thế nào?

Không phải con người? Vừa tiến vào phó bản liền chết? Mục tiêu duy nhất là đoàn diệt?

Nhìn thời gian, phát hiện đã là 4 giờ sáng, cô bỏ qua ý định tiến vào phó bản độ khó khó khăn để quan sát. Nằm trong khoang trò chơi, chỉ chốc lát liền nặng nề mà ngủ.

****

Sáng sớm 8 giờ, Vân Lạc ngáp một cái, tỉnh dậy và trở về ký túc xá.

Ký túc xá sinh viên của đại học B đều là phòng đơn, không quá lớn, nhưng bàn ghế đầy đủ, khá giống chung cư độc thân.

Bình thường mà nói, thuê chung thì chi phí càng rẻ, Vân Lạc cũng từng nghĩ tìm người ở chung, đang tiên trường học không cung cấp ký túc xá nhiều người. Cuối cùng chỉ có thể ở tại phòng đơn, tốt xấu gì thì so với đi ra ngoài thuê phòng vẫn rẻ hơn.

Thức cả một đêm chơi game, Vân Lạc đi trên đường mà cảm giác cả người như đang mơ. Chờ lúc về đên ký túc xá, cô ném chính mình lên trên giường, sau đó nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Vừa qua 12 giờ trưa, Vân Lạc từ từ tỉnh dậy. Cô dọn dẹp lại bản thân một cách qua loa, sau đó liền xách ba lô ra khỏi cửa.

Chuyện thứ nhất cần làm sau khi có tiền là gì? Mua quần áo? Mua mỹ phẩm dưỡng da? Đổi ba lô?

Đều không phải!

Mong muốn đầu tiên của Vân Lạc là đi căng tin ăn thit!!

Vì tiết kiệm tiền, cô đã không nhớ rõ mình ăn bao nhiêu cái màn thầu rồi, bây giờ là lúc cải thiện bữa ăn thôi!!

****

Buổi chiều 3 giờ, ở trong góc phòng học đa phương tiện, một nữ sinh dáng người thon thả, mặc bộ quần áo màu trắng bị không ít người vây xung quanh.

“Tống Đình Đình, buổi tối cùng đi KTV chơi đi?”

“KTV có cái gì hay! Đình Đình, cùng đi xem phim mới đi. Chiếu đêm khuya, suốt đêm.”

“Trong một phòng riêng, vài người tụ ở bên nhau, kể chuyện xưa suốt đêm cũng không tồi.”

Tống Đình Đình trên mặt lộ ra nụ cười hối lỗi, “Xin lỗi, tớ có hẹn với người khác rồi, đêm nay cùng nhau ăn cơm. Các cậu cứ đi đi, chơi thật vui vẻ nhé.”

Nghe vậy, mọi người vô cùng thất vọng.

Đúng lúc này, một cô gái vô cùng trẻ tuổi đi vào lớp học.

Cô có ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn. Dáng người cao gầy, tỉ lệ cân xứng. Càng làm cho người kinh ngạc chính là, trên người cô ấy có khí chất ngự tỷ, hết sức câu người.

Sau một hồi ngơ ngác, cô gái này ở tùy ý tìm một vị trí trong lớp học ngồi xuống.

Trong mắt mọi người đều hiện lên vẻ kinh diễm.

Hơn nửa ngày, một người mới thì thầm nói, “Không đúng đi…… Tiết tiếp theo sẽ là khóa chúng ta học, cô ấy sao lại ngồi xuống?”

Một người khác nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy. Cô gái này lại vừa xinh đẹp vừa có khí chất, thế mà trước đây tôi chưa từng nghe nói đến! Cũng không biết cô ấy là sinh viên khóa nào.”

“Lẽ nào là sinh viên trường khác vào thăm quan?” Lại một người suy đoán, “Vẻ ngoài này, khí chất này, so với hoa khôi còn đẹp hơn. Nếu là sinh viên trường mình, sớm đã nổi tiếng!”

Sắc mặt Tống Đình Đình tối sầm, cô chính hoa khôi không đẹp bằng kia.

Những người đủ hiện thưck. Vừa rồi còn vây quanh cô, hiện giờ phát hiện có nữ sinh xinh đẹp hơn liền ném cô đến một bên.

Quét mắt nhìn sang bên cạnh, Tống Đình Đình đứng lên, đi đến trước mặt nữ sinh, lanh lảnh nói, “Này bạn nơi này không phải phòng tự học, chờ lát nữa lớp tôi sẽ có tiết học.”

Nữ sinh ngẩng đầu, bình tĩnh mà trả lời, “Tôi biết.”

Biết mà cô còn…… Không đúng! Tống Đình Đình bỗng nhiên bừng tỉnh, thanh âm khi người này nói chuyện rất quen tai. Cô không dám tin mà nói ra một cái tên, “Vân Lạc?!”

“Đúng, là tôi.” Vân Lạc trả lời.

Miệng Tống Đình Đình khẽ nhếch, nửa ngày không nói lên lời.

Ở trong ấn tượng của cô, Vân Lạc là một kẻ nghèo. Một ngày ba bữa chỉ ăn màn thầu, quần áo trên người vĩnh viễn là đồ vỉa hè, mái tóc ngắn tùy tiện cắt, căn bản không để ý vẻ ngoài, chỉ cần thuận tiện là được.

Nếu không phải thành tích tốt thì trong lớp mọi người đều đã quên có người này rồi.

“Cô…… Như thế nào……” Tống Đình Đình muốn nói lại thôi.

Vân Lạc nháy mắt liền hiểu, thuận miệng đáp, “Làm thêm kiếm được chút tiền, cho nên tôi thu thập lại bản thân một chút.”

Tống Đình Đình không nói lên lời, trong lòng thì lại nghĩ, chỉ là đơn giản thu thập thoi sao? Còn nói rất nhẹ nhàng bâng khua.

Cô có thể nhận ra, áo, quần, giày toàn bộ đều thay mới, kiểu dáng đơn giản, lại không tục tĩu. Trên mặt trang điểm nhẹ, tóc đã được sửa lại, cho nên nhìn cả người mới rực rỡ hẳn lên.

Người này cứ đứng bên cạnh mãi không chịu rời đi, Vân Lạc đành lên tiếng nhắc nhở, “Sắp vào lớp rồi.”

Tống Đình Đình bất đắc dĩ, chỉ cps thể uể oải rời đi.

Vân Lạc nghiêm túc lật xem sách giáo khoa, lỗ tai lại nghe thấy tiếng tranh luận xung quanh.

“Nữ sinh kia là ai?”

“Nói ra mày sẽ không dám tin đâu, cô ấy là Vân Lạc.”

“Cái gì cơ? Mày nói giỡn hả?”

Hay là ——

“Nữ sinh kia chắc là đi nhầm phòng học phải không?”

“Không, cô ấy chính là lớp chúng ta, Vân Lạc.”

“Cái gì?!”

Vân Lạc nói thầm trong lòng, chỉ như vậy mà đã khϊếp sợ sao? Những lời nói giống nhau không biết lặp lại bao nhiêu lần? Cô nghe đến phát chán.

Người xưa đều đã nói không có phụ nữ xấu chỉ có phụ nữ lười. Chỉ cần chịu chi tiền làm cho bản thân trở nên xinh đẹp rất đơn giản.

Trước kia không quan tâm vẻ ngoài chẳng phải là do quá nghèo sao!

Rất nhiều ánh mắt như vô tình mà liếc nhìn cô, Vân Lạc giả vờ như không biết, không làm gì cả.

Kết thúc lớp học, Vân Lạc thu thập sách vở, lại vài nữ sinh gần đó to tiếng nói chuyện, “Thật muốn biết công việc làm thêm gì mà có thể kiếm được tiền nhanh như vậy. Thật muốn tìm được công việc như thế, tôi cũng muốn làm.”

“Mày làm sao mà làm được? Công việc kiếm được tiến nhanh quả thật có, nhưng mà người bình thường không làm được đâu.”

“Vân Lạc còn có thể làm được, tại sao chúng ta lai không được?”

“Cô ta nha……”

“Muốn biết việc làm thêm là gì, sao không trực tiếp hỏi tôi?” Vân Lạc cường thế chen vào.

Mấy nữ sinh nhìn lẫn nhau, lập tức im lặng.

Một người đứng ra giảng hoà, “Chúng mình sợ cậu ngại mà thôi……”

“Vì sao phải ngại?” Vân Lạc cười như không cười hỏi lại, “Lại không phải công việc không thể nói.”

Những người này nói chuyện kì quái, còn không phải là do hoài nghi tiền cô kiếm được có lai lịch bất chính sao?

Nghiêm túc như vậy, phía sau có khi lại làm việc gì khuất tất. Một người trong lòng chửi thầm, trên mặt lại quy củ mà dò hỏi, “Vậy thì cho hỏi cô đang làm công việc gì thế?”

Vân Lạc không chút do dự trả lời, “Trò chơi Vô Hạn Cầu Sinh, kiếm đạo cụ trân quý, sau đó bán cho người chơi Nhân Dân Tệ.”

“Bán đạo cụ trò chơi kiếm tiền?” Vài nữ sinh hoàn toàn ngây ngốc. Hiển nhiên, câu trả lời này là hoàn toàn ngoài ý nghĩ của mấy cô.

“Đúng vậy, chính là kiếm tiền, một kiện đạo cụ trân quý có thể bán năm sáu nghìn tệ.” Dừng một chút, sắc mặt Vân Lạc không đổi, nhắm mắt nói bừa, “Ngày hôm qua tôi chơi phó bản mức độ khó khăn, vận khí tốt, kiếm được một kiện đạo cụ, sau khi bán đi lập tức kiếm được vài tháng sinh hoạt phí. Nếu muốn kiếm tiền, các cô có thể thử xem.”

Nói xong, cô dứt khoát xoay người rời đi.

Những người khác hoặc là suy nghĩ sâu xa, hoặc là vui mừng, trên mặt đều là biểu tình nóng lòng muốn thử.

Ngày hôm sau, Vân Lạc nghe có tám nữ sinh cùng lớp lập thành một đợi tiến vào phó bản độ khó khó khăn của trò chơi Vô Hạn Cầu Sinh, tính liên thủ kiếm một kiện đạo cụ. Ai ngờ vừa tiến vào phó bản liền bị BOSS ngược một cách tàn nhấn, cuối cùng vinh quang đoàn diệt.

Ra khỏi trò chơi, tinh thần những người này đều hoảng hốt, chỉ cần người bên cạnh hơi có động tĩnh sẽ bị dọa sowj. Thậm chí, liên tiếp ba ngày đều gặp ác mộng, nửa đêm không dám xuống giường đi WC.

Vân Lạc nhướng mày, đột nhiên cười.

****

7 giờ 40 tối, Tư Đồ Cảnh đúng giờ ngồi vào khoang trò chơi. Ai ngờ mới vừa tiến vào trò chơi, liền nhận được tin nhắn mơi.

Đọc xong tin nhắn, Tư Đồ Cảnh lâm vào trầm mặc, một đêm có thể kiếm được 4 đạo cụ trân quý, anh giống như tìm được một người kì quái……

Vừa lúc em họ đang online, hơn nữa đang không trong phó bản, anh liền thuận tay gửi sang một tin nhắn, “Trên tay anh đang có 6 kiện đạo cụ, chờ lát nữa sẽ gửi qua cho em sau.”

Tên trong trò chơi của Tư Đồ Trường Không là “Tiêu Tiêu Mộ Vũ”, nhận được tin nhắn anh ta ngay lập tức trả lời, “Anh! Từ hôm nay trở đi anh chính là anh ruột của em!”

“Thôi đi.” Tư Đồ Cảnh nói, tên này nếu là em ruột của anh thì kiểu gì anh cũng đánh cho nó một trận! Chuyện đứng đắn thì không làm, toàn làm chuyện không đâu.

Tư Đồ Trường Không mặt dày mà lôi kéo làm quen, “Không cho gọi anh, xem ra chỉ có thể quỳ xuống gọi ba ba.”

“Cha ruột của cậu mà nhìn thấy chú ấy có thể sẽ đánh gãy chân cậu có tin không?” Tư Đồ Cảnh vẻ mặt lạnh nhạt.

Tư Đồ Trường Không, “…… Thật ra nãy giờ em chưa từng nói gì cả, thật sự.”

Tư Đồ Cảnh thở dài một tiếng, biểu tình có chút cam chịu. Nếu không phải vì tình thân, thật sự muốn buông tay mặc kệ, “Vì quét hàng mà làm cho giá đạo cụ trân quý tăng gấp 10 lần, anh đối với chỉ số thông minh của cậu không hề có niềm tin. Sẽ cố gắng kiếm đạo cụ, mặt khác, cậu tự mình làm.”

Tư Đồ Trường Không không phục, “Giá hàng tăng cao, có một phần công lao là của Triệu Kim Minh.”

“Cho nên mới là kỳ phùng địch thủ.” Hai con gà mổ nhau, không phân cao thấp.

“……”