Chương 3: Nhân Tố Ngày Tận Thế

"Anh không nhìn thấy sao? Bên ngoài có những kẻ kỳ quái gϊếŧ người." Lưu vĩ Cường giải thích, ngăn cản nhân viên cửa hàng đang chuẩn bị mở cửa.

"Cho nên chúng ta càng phải báo cảnh sát và để cảnh sát xử lý."

Nghe thấy tiếng ầm ầm bên ngoài, cùng vô số người thét chói tai, chạy trốn cầu cứu, hỗn loạn bên ngoài, Lưu vĩ Cường cười trào phúng nói: "Anh chắc chứ?

" Quái vật! Có quái vật. Cứu mạng! "

Tiếng kêu cách gần cửa nhất kêu cứu, rồi giọng nói của hắn đột ngột dừng lại, chỉ còn lại âm thanh rùng rợn khi ăn.

Trong tích tắc, cửa hàng tiện lợi yên tĩnh cho đến khi tiếng ăn uống biến mất, cậu sinh viên liếʍ môi nén giọng hỏi: “đó là Cái gì?”

Giọng hắn trở nên khàn khàn vì hoảng sợ tột độ, nhưng hắn không dám ho khan, sợ dẫn quái vật tới.

Quan Hồng bình tĩnh nói: “Đó hẳn là nhân tố tận thế của thế giới này.”

“Nhân tố tận thế?” Lam Hạ Diệp nhẹ giọng nói, chẳng lẽ giống như tang thi?

Quan Hồng gật đầu tựa vào kệ nghỉ ngơi, không thèm quan tâm đến nhân viên cửa hàng, bởi vì trong không gian chủ thần , ngoại trừ nhiệm vụ giả thì người khác không thể nghe thấy.

"Nhân tố tận thế là thứ gì đó gây ra sự hủy diệt của thế giới. ngươi đã xem qua sinh hóa nguy cơ chưa? ở đó tang thi là nhân tố của tận thế, và nhân tố tận thế trong thế giới này là những thứ phát sáng kia".

Lưu Vĩ Cường nói thêm: " mấy thứ kia sức mạnh rất lớn, và ngón tay của nó có thể so với con dao sắt bén, tốc độ không nhanh lắm, chỉ cần chúng ta chạy nhanh là có thể chạy thoát. "

Lúc này người đàn ông mặc đồ tây trang bắt đầu nôn mửa, lúc đó anh ta cách người bị xé nát gần nhất, hiện tại trên người anh ta còn đang mang máu thịt của người bị xé nát lúc đó.

Hắn điên cuồng nôn ọe, nhớ tới cảnh tượng kinh hãi kia, mà điên cuồng run rẩy, "Không có khả năng sống sót a ..."

Lưu vĩ Cường sắc mặt đại biến, nâng cô gái mặc váy trắng tới gần mình nói, "Chuẩn bị chạy trốn."

Lam Hạ Diệp bắt đầu cảnh giác ngay khi sắc mặt Lưu vĩ Cường thay đổi, “Thứ đó sẽ bị mùi hấp dẫn sao?”

“Tôi không biết.” Quan Hồng lấy khẩu súng lục đeo bên hông ra và chỉ vào cánh cửa, “Nhưng Mùi nồng nặc như vậy nhất định sẽ thu hút vài con quái vật. ”

Quả nhiên, cửa cuốn bắt đầu bị đập mạnh, Lam Hạ Diệp trong lòng phát sầu, động tĩnh lớn như vậy nhất định sẽ thu hút thêm nhiều quái vật.

Nhân viên cửa hàng nhìn cánh cửa cuốn bị đập nát, hoảng sợ chạy vào bên trong cửa hàng.

mắt thấy cửa cuốn sắp bị đập vỡ, Lam Hạ Diệp quyết đoán đi theo nhân viên cửa hàng, loại cửa hàng này thường có cửa sau, chắc chắn nhân viên cửa hàng chạy tới cửa sau, run rẩy lấy chìa khóa ra, đối với ổ khóa.

Cửa bị phá, Quan Hồng và Lưu vĩ Cường bắn vào quái vật, “Các người đi mau.”

Sinh viên đại học và cô gái mặc váy trắng vội vàng đi tới Lam Hạ Diệp , Lam Hạ Diệp bên này nhìn nhân viên cửa hàng mở cửa nữa ngày cũng chưa mở xong, dứt khoát giật chìa khóa bình tĩnh mở cửa.

Nhân viên lập tức trốn vào, hóa ra là kho hàng, thôi xong.

“Không có cửa sau à?” Lam Hạ Diệp túm lấy nhân viên cửa hàng hỏi.

“Không, không có.” Nhân viên kinh hãi nói, kéo cửa đóng lại.

Thông thường tôi đã nhầm!

Lam Hạ Diệp có chút áy náy, lúc này xông ra khỏi vòng vây là không thực tế, cửa kho rất dày, chắc có thể trốn được một lúc, cô kéo cửa, vẫy tay nhân viên cửa hàng để đóng lại cửa, và mỉm cười ngọt ngào với anh ta, "Nếu anh đóng cửa lại, tôi sẽ ném anh qua đó.”

Nhân viên cửa hàng run run, hoảng sợ chạy vào kho hàng.

Nhà kho rất lớn, bên trong tối om, không có ánh sáng, còn có dấu vết của hơi lạnh.

Vào lúc này, sinh viên đại học và cô gái mặc váy trắng đã chạy vào, Lam Hạ Diệp hét lên với người làm nhiệm vụ: “Mau lại đây!”

Quan Hồng và Lưu Vĩ Cường bắt đầu ăn ý rút lui, bắn mấy phát vào mấy con quái vật, cùng nhau kéo Người đàn ông yếu ớt mặt đồ tây trang trên mặt đất ném vào đám quái vật.