Chương 7

Đôi mắt của Quý Nam Tư sắc bén lên, nhiệt độ xung quanh dường như giảm xuống bằng không.

“Nhưng mà Triệu tiên sinh, ông định đánh vợ tôi, Bối Bối đã kết hôn với tôi rồi, tôi là người giám hộ hợp pháp của cô ấy. "

Giọng nói trầm ấm dễ nghe lãnh đạm và mạnh mẽ, như thể lịch sự nhưng tràn đầy cảnh cáo.

Vốn dĩ còn đang chìm trong tức giận Triệu Tây Bối không ngờ rằng Quý Nam Tư sẽ đột nhiên ra tay cũng vô cùng bất ngờ, sau khi nghe những gì Quý Nam Tư nói, hai má cô ngay lập tức đỏ bừng.

Quý Nam Tư nắm lấy tay Triệu Tây Bối, trực tiếp đứng dậy và mang Triệu Tây Bối đi.

Chỉ còn lại Triệu Minh Đức và Lâm Nhã Như với khuôn mặt u ám.

Triệu Tây Bối ngoan ngoãn nắm lấy bàn tay to ấm áp của Quý Nam Tư, thân hình cao lớn đưa lưng về phía cô đi ở phía trước.

Cô có chút thấp thỏm nhìn dáng người xuất sắc của Quý Nam Tư, cảm thấy hơi lo lắng và sợ hãi.

Vừa rồi trong tình thế cấp bách có thể cô đã nói điều gì đó quá mức, có thể hay không dọa tới Quý Nam Tư?

Cố tình chuyện bất kham nhất ngày hôm nay lại bị hắn nhìn thấy, cái này khiến Triệu Tây Bối cảm thấy có chút quẫn bách.

.



Đúng lúc hai người vừa định bước ra khỏi cửa thì vô tình đυ.ng phải một người phụ nữ mặc váy đỏ rực, người nồng nặc mùi rượu.

Thấy người phụ nữ này có một đôi mị nhãn rất giống với Lâm Nhã Như, Triệu Tây Bối ngay lập tức hiểu rõ.

Người phụ nữ này là con gái của Lâm Nhã Như, em gái cùng cha khác mẹ của cô, Triệu Nghiên Hoa.

"A!"

Triệu Nghiên Hoa ăn đau kêu lên một tiếng sau đó ngay lập tức tức giận giơ tay làm bộ muốn tát Triệu Tây Bối.

Triệu Tây Bối đang muốn né tránh, Quý Nam Tư ở bên cạnh đã bóp chặt lấy tay Triệu Nghiên Hoa, giúp Triệu Tây Bối đỡ đòn rồi ngay lập tức buông tay.

Triệu Nghiên Hoa đang định chửi thề, nhưng ngay khi nhìn thấy Quý Nam Tư cô ta liền ngây dại.

Cô ta ngây ngốc nhìn Quý Nam Tư và nói: "Thật đẹp trai! "

Quý Nam Tư hơi nheo lại đôi mắt sâu thẳm, tựa hồ mang theo vài phần không vui.

Triệu Tây Bối nhìn người phụ nữ vẻ mặt hoa si, có chút vô ngữ.

Triệu Nghiên Hoa giữ chặt tay của Quý Nam Tư, lớn mật đưa cơ thể đầy đặn của mình dán lên, mị thái mười phần nhìn hắn ta và hỏi bằng chất giọng quyến rũ: "Anh là ai? Tại sao lại ở trong nhà tôi? "

Trong mắt Quý Nam Tư hiện lên một tia chán ghét, đang muốn đẩy cô ta ra.



Lúc này, Lâm Nhã Như đi ra ngoài, nhìn thấy một màn này liền lập tức mắng: “Nghiên Nghiên, con đang làm cái gì vậy! "

Bà ta vội vàng chạy lên và kéo con gái đang dính chặt trên người Quý Nam Tư ra và nói: "Không cần tới gần đàn quỷ nghèo này! "

Lời nói của Lâm Nhã Như khiến sắc mặt Triệu Tây Bối lập tức trầm xuống, cô tức giận trừng mắt nhìn bà ta.

Miệng của người phụ nữ này thực sự không thể nói bất cứ điều gì tốt đẹp, Triệu Tây Bối nhìn Quý Nam Tư ở một một, sắc mặt có chút u ám, chỉ sợ là đã tức giận.

Bị mẹ đột nhiên kéo đi, Triệu Nghiên Hoa có chút bất mãn đến oán giận: "Mẹ! Mẹ không thấy lòn? Soái ca! "

Lâm Nhã Như cười lạnh nói: “Uổng có một bộ túi da mà thôi, một tên quỷ nghèo vừa xuất ngũ. "

Triệu Nghiên Hoa nghe vậy nháy mắt thất vọng nhìn Quý Nam Tư, sau đó lại khinh thường nói: “ Chậc, vậy thì có ích gì! "

Triệu Tây Bối thấy lời nói của họ ngày càng khó nghe, cô nhịn không được phản bác nói: "Nghèo thì làm sao? Còn hơn một số người chỉ biết leo lên giường đàn ông kiếm cơm! "

“Cô! "Lâm Nhã Như lại bị chọc vào chỗ đau, bà ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Triệu Tây Bối nhưng cố tình lại sợ Quý Nam Tư ở bên cạnh cô.

Quý Nam Tư lạnh nhạt nhìn họ, hắn nắm tay Triệu Tây Bối và đạm mạc nói: "Đủ rồi, chúng ta đi thôi. "

Nói liền lôi kéo Triệu Tây Bối đi ra khỏi Triệu gia, bỏ lại hai mẹ con đang tức giận không thôi ở đằng sau.