Mà Triệu Tây Bối bước đến cửa sổ kính sát đất.
Từ đây có thể nhìn thoáng qua hồ nhân tạo mà họ đã đến vào buổi sáng, mùa này là mùa hoa sen nở rộ, hơn nữa hôm nay thời tiết nhiều gió, thứ mà Triệu Tây Bối nhìn thấy trong mắt chính là một bộ cảnh đẹp “Tiếp thiên lá sen vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng””.
Khi Triệu Tây Bối đang nhìn cảnh đẹp, cô đột nhiên cảm thấy cơ thể mình có gì đó không ổn, ngay sau đó thân thể cứng đờ, khuôn mặt cô ngay lập tức đỏ lên, bà dì cư nhiên đến vào lúc này!
“Phỉ Văn, cái đó… có thể mượn dùng một ít đồ vật của em được không? ” Triệu Tây Bối hơi đỏ mặt, thực sự có chút không biết nên mở miệng nói như thế nào, cũng may bây giờ trong phòng chỉ có Quý Phỉ Văn và cô ấy.
“Đương nhiên không sao, chị dâu cứ nói đi. " Quý Phỉ Văn lập tức vỗ ngực nói.
Triệu Tây Bối đến bên tai Quý Phỉ Văn và nói về tình huống của mình, Quý Phỉ Văn ban đầu còn không kịp phản ứng, nhưng rất nhanh đã hiểu ra, nhanh chóng bảo cô ấy đợi ở đây, cô ấy ngay lập tức đi lấy quần áo cho cô.
Triệu Tây Bối xấu hổ đến mức cả khuôn mặt phiếm đỏ bừng.
Lần đầu tiên đến nhà của người ta liền ngủ lại, đã thế còn đến kinh nguyệt, thật sự là không có chuyện gì còn có thể xấu hổ hơn chuyện này. Kinh nguyệt của cô vẫn luôn đúng hạn, có lẽ là do gần đây Triệu Minh Đức ép cô lấy chồng, hai ngày nay lại xảy ra quá nhiều chuyện khiến bà dì trước tiên tìm đến cô.
Rất nhanh Quý Phỉ Văn liền mang đồ vật cùng một bộ âu phục màu xanh nhạt lại đây.
"Chị dâu, em thấy dáng người của chị cũng cùng em tương đương, cho nên em mang theo một cái váy chưa mặc lần nào tới đây, chị mau đi thay đi! "Quý Phỉ Văn đưa đồ cho Triệu Tây Bối, thúc giục cô ấy nhanh chóng thay chúng.
Triệu Tây Bối cảm kích liếc nhìn Quý Phỉ Văn, nói lời cảm ơn rồi đi vào phòng tắm.
Nhìn mình trong gương với mái tóc búi cao, mặc bộ váy Chanel mới nhất, Triệu Tây Bối có chút sững sờ, đúng là người đẹp vì lụa mà! Mặc dù hôm nay cô cũng mặc váy, nhưng nó thực sự không thể so sánh với cái cô đang mặc bây giờ.
Sau khi thay xong quần áo đi ra, Triệu Tây Bối lại cảm ơn Quý Phỉ Văn: "Hai ngày nữa chị sẽ giặt quần áo đưa lại đây cho em. "
Người ta đưa cho cô ấy bộ quần áo mới toanh, nhưng cô ấy thực sự không có dư tiền để mua một bộ quần áo mới như này, vì vậy Triệu Tây Bối phải giặt quần áo và trả lại.
"Ôi trời, chị dâu, chị nói những lời này thật sự là không coi em như bạn bè, không nói đến chị là người bạn gái duy nhất được anh hai mang về nhà cho đến nay, ngay khi vừa mới gặp mặt em đã muốn cùng chị làm bạn bè, chị nói như vậy thật sự cũng khiến em quá thương tâm. "Quý Phỉ Văn giả bộ vẻ mặt biểu tình ưu thương.
Triệu Tây Bối bị vẻ mặt làm quái của cô làm cho buồn cười, cũng liền không lo lắng chuyện này nữa, quên đi vậy, sau này cô có tiền lại mua tặng cô ấy một phần lễ vật cũng được!
“Vậy cảm ơn em. ” Triệu Tây Bối mỉm cười chân thành với Quý Phỉ Văn, người bạn này cô nhận định.
“Được rồi, về sau cũng đừng nói những lời khách khí này với em. " Quý Phỉ Văn thân mật ôm cánh tay của Triệu Tây Bốn, nở một nụ cười nói.
Hai người chơi đùa trong phòng một hồi, Triệu Tây Bối dần dần cảm thấy có chút khó chịu vì đang trong kỳ kinh nguyệt, thế là cả hai ngủ thϊếp đi trong phòng.
Buổi tối, Quý Nam Tư không về nhà, liền gọi điện thoại cho Triệu Tây Bối bảo cô đi ngủ sớm, Triệu Tây Bối sống một mình ở một tầng lầu, luôn cảm thấy trống trải, có chút sợ hãi.
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng Triệu Tây Bối.
Triệu Tây Bối cả kinh, đã muộn như vậy, ai sẽ tới tìm cô?